Nhóm dịch: Bánh BaoChiếm lấy thân thể này, cô sẽ đối xử tốt với người nhà của nguyên chủ, cố gắng đóng góp cho gia đình này, thay nguyên chủ chăm sóc gia đình cô ấy.
Giữa tháng 7, trên cánh đồng xanh vàng đan xen chưa đến mùa thu hoạch tất cả hoa màu, rất nhiều người trong làng đang xới cỏ ở ruộng của mình.
Ruộng phần trăm ở sát kế bên nhau, người tương đối nhiều, tiếng nói chuyện cười đùa vô cùng náo nhiệt.
Hôm nay trời rất nóng, nhưng không thể nóng bằng miệng của những người này.
“Điền Tâm kia kìa, đứa nhỏ này to gan thật ấy, dám trộm tiền bà nội cháu!”“Tận mười đồng đấy, chừng ấy có thể mua hai mươi lăm cân gạo tinh phẩm tốt, đủ cho cả gia đình ăn nhiều ngày.
”“Vậy mà cháu lại cầm tiền ấy đi mua sách! Đứa nhỏ không đọc sách thì chết được à đúng không?”“Cháu cứ nhìn đi kìa, có cô gái nào trong làng có thể tốt nghiệp trung học cơ sở như cháu chứ? Sao chú lại không biết đủ như vậy?”“Ngẫm lại cơ thể của ba cháu đi, cháu cũng không thể dùng tiền để mua sách, nên mua thuốc cho ba cháu! Đứa bé này đúng là không xứng đáng làm con mà!”“Ba cháu bị viêm thận, ngày nào cũng phải uống thuốc, cháu mù mắt à mà không nhìn thấy?”“Tâm địa của cháu sao lại ác độc như vậy? Bất chấp cái chết của ba mẹ! Cứ thế nhìn mẹ cháu mệt mỏi vậy sao? Chỉ còn da bọc xương chứ chẳng phải người!”Người phụ nữ này gián tiếp mắng Trương Quế Phương không phải là người.
Điền Tâm nhìn về phía người phụ nữ kia, cô nhanh chóng lục soát trí nhớ người phụ nữ này tên là Sử Trân Hương, chính là hàng xóm bên trái nhà cô.
“Nếu mẹ cháu mệt chết, nhà các cháu sẽ xong rồi! Ba cháu không có người chăm sóc, không có tiền mua thuốc sớm muộn gì cũng chết!”Đến lúc đó ba chị em các cháu trở thành đứa mồ côi, không thể không nuôi các cháu, đừng có mà liên lụy thông chúng ta!”Câu cuối cùng mới là trọng điểm, ngay cả Điền Tâm cũng nghe ra.
“Điền Mỹ học đến lớp bốn, thế mà đã chủ động không đi học về nhà giúp mẹ cháu làm việc, cháu làm chị sao có thể không bằng em gái?”.