Xuyên Không Qua Gặp Chân Tình

Chương 6.2

Tứớc Thiên vòng tay ôm nàng nói, ta yêu nàng chỉ có nàng thôi.

Một khắc hạnh phúc này, nếu phải đổi cả tính mạng để có thì hắn cũng bằng lòng, không gì sánh được với chuyện cùng người mình yêu thương sống đến bạc đầu Tứớc Thiên nghĩ, hắn cứ mãi ôm nàng và suy nghĩ miên man, không hay người trong lòng đã an ổn ngủ ngon từ lúc nào, Tứớc Thiên nhìn xuống thấy nàng ngủ say,vội nhẹ nhàng đặt nàng nằm xuống giường cho nàng an ổn ngủ.cốc... cốc.. cốc, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, tiếp đó là lời của hắc y vệ,“ Chủ nhân hoàng thượng giá lâm tướng phủ “ Ừ ta ra ngây hắn trả lời, đắp chăn cho nàng cẩn thận, hôn nhẹ lên trán nàng, giờ đây hắn khoan thai ra khoi sương phòng, ra khỏi phòng hai hắc y đang đứng gác, hắn dừng lại giọng nói trầm ấm nói, bảo vệ phu nhân của ta cẩn thận không được phép rời khỏi nàng, hai hắc y vệ cuối đầu hành lễ cùng lên tiếng đáp, da chúng thuộc hạ tuân lệnh, ừ!...hắn gật đầu va quay lưng đi về hướng phòng khách.

Tại phòng khách tướng phủ, một nam nhân thân mặc trường bào màu vàng kim,tóc búi cao cột bằng một dây lụa có kết những vien ngọc quý, gương mặt khôi ngô tuấn tú, sống mũi cao, mắt phượng dài to nhìn rạng rỡ, đôi môi mỏng hút hồn người, Vĩnh Phúc tay cầm một cây quạt được vẻ hình rồng bay thật uy nghiêm.

Tham kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế Tứớc Thiên dập đầu hành lễ, biểu đệ miễn lễ,mấy hôm rồi không thấy biểu đệ vào chầu,hỏi thái giám mới biết đệ không khỏe xin miễn chầu mấy hôm, ta lo lắng nên hôm nay ít tấu chương nên ghé sang phủ tướng thăm biểu đệ, Tứớc Thiên cuối đầu nói, đã phiền đến hoàng huynh lo lắng cho đệ thật là đắc tội với hoàng huynh rồi, đệ đở nhiều rồi, là cảm phong hàn thôi Tứớc Thiên nói.

Vậy đệ có truyền thái y xem qua chưa, dạ đệ có thái y của tướng phủ xem qua và đã kê đơn thuốc rồi,hoàng huynh đừng quá lo lắng cho đệ, ừ vậy là tốt, thân là đại tướng quân của cả nước này, đệ phải bảo trọng sức khỏe của mình đó. Tứớc Thiên gật đầu nói, dạ đệ sẽ chú ý hắn nói. Mà đệ còn việc lập thất,tuyển phi sao đệ còn chưa có tính gì cả vậy Vĩnh Phúc nhìn Tứớc Thiên nói.

Đôi mục quang châu lại tỏ ý không vui,ta thấy Lý Ngọc Thanh, đại tiểu thư con của thừa tướng rất có tình ý với biểu đệ đó hay để ta tác thành cho đệ được không Vĩnh Phúc nhìn hắn hỏi, nghe đến thái sư lòng Tứớc Thiên đã nổi giận, nhưng vì trước mặt hắn là vua nên hắn dằn cơn giận xuống, nhưng gương mặt giờ đây đã lạnh lẽo, nhìn không ra biểu cảm vui buồn Tứớc Thiên ôn nhu nói, đệ đã có người trong lòng mình, và sẽ cưới nàng ấy làm nương tử và chỉ mình nàng thôi, đệ sẽ không lập bất cứ ai làm phi cả, nên hoàng thượng an tâm đi,tính khí của Tứớc Thiên từ nhỏ Vĩnh Phúc đã hiểu, nên không ép gì cả, ừ vậy ta mừng cho đệ,và cũng không ngại với vương thúc nơi chính suối, vậy hôm nào hãy cho ta diện kiến, dạ hoàng huynh an tâm, vậy ta hồi cung biểu đệ nghĩ ngơi sớm đi,có việc gì ta sẽ truyền đệ vào cung,đệ cứ dưỡng sức cho tốt, ta thấy đệ gầy đi, dạ hoàng huynh, cung tiển hoàng huynh hồi cung.

Hoàng thượng hồi cung Tứớc Thiên cũng vội vã quay về sương phòng, nhẹ nhàng mở cửa, phất tay ra hiệu cho hai hắc y vệ đi nghĩ, còn mình vào phòng chốt cửa cẩn thận nhẹ nhàng sợ người trên giường thức dậy, hắn cỏi bỏ trường bào bên ngoài, chỉ còn bộ y phục mỏng trắng mát mẻ bên trong, nhẹ nhàng vén chăn chui vào nằm xuống bên nàng, tay vuốt nhẹ mái tóc nàng, ngửi mùi thơm trên người nàng đã làm hắn say đắm, đặt nụ hôn lên trán nàng, rồi môi nàng đưa tay ra trước ôm cả người nàng vào lòng hắn nàng thật thơm thật mát, Tứớc Thiên hồi tưởng chuyện xảy ra với hắn và nàng, thật đúng khi biến nàng là người của hắn, nếu không nàng sẽ chạy mất, ta yêu nàng Trương Dạ Yến,hắn mê mệt chìm vào giấc ngủ ngon.
Bình Luận (0)
Comment