Xuyên Không Thành Nữ Phụ Độc Ác, Nhưng Tôi Lỡ Nhớ Nhầm Cốt Truyện Rồi!

Chương 4

Đành tung chiêu cuối:

"Tôi nghĩ rồi, sau này chúng ta đừng liên lạc nữa, tôi rất hài lòng với cuộc sống hiện tại."

 "Xin lỗi, chuyện đã hứa với anh tôi không làm được."

Tôi đã từ bỏ ý định trộm cơ mật, chẳng lẽ hắn còn không lo?

Kết quả chờ mãi đến trưa, bụng tôi đói meo, mà hắn vẫn không trả lời.

"Sao không trả lời tôi?"

 "Chuyển sang người thật đi!"

Trời ạ, năm tiếng rồi, hắn còn không trả lời.

 Tên phản diện này không có tí tinh thần sự nghiệp nào sao?

"Không trả lời nữa thì đừng liên lạc luôn đi."

 "Hay là bên cạnh anh có người khác rồi?"

Vẫn im lặng.

 Tôi đói tới phát hỏa.

"Nửa ngày không nhả nổi một chữ, dỗ phụ nữ cũng không biết, còn đòi ăn cắp cơ mật của người ta, nằm mơ giữa ban ngày đi!"

 "Từ hôm nay biến khỏi mắt tôi, còn dám quấy rầy, tôi sẽ cho người ném anh xuống biển cho cá ăn!"

Thế là tôi thẳng tay chặn rồi xóa hắn.

 Sau này hắn mà tìm tới, tôi chế/t cũng không nhận.

 Dù sao tôi cũng chưa làm chuyện xấu.

Đói quá, không nghĩ nữa, đi ăn thôi!

Trong thế giới này, ngoài buổi tối, tôi thích nhất là giờ ăn ba bữa.

 Đầu bếp nhà giàu nấu ngon xuất sắc.

Vừa ăn vừa đọc chia sẻ của mấy chị em trên mạng về “lần đầu nên chú ý gì”.

 Đang học đến đoạn nhạy cảm thì người hầu nhắc tôi: mẹ và em trai nam chính đến rồi.

Tôi giật mình, vội vàng bỏ điện thoại sang ghế bên.

Hai mẹ con này — một người là mẹ nhà giàu mong sớm để lại huyết mạch cho con trai trưởng, một người là em trai cuồng anh, kẻ ngoài vòng pháp luật.

Còn tôi chỉ là con gái giả mạo, không thể trêu vào ai, đành mỉm cười nghênh tiếp.

Không ngờ bọn họ lại khá hòa nhã.

 Mẹ nam chính trước tiên hỏi tôi có quen nếp sống không, rồi hỏi tình trạng của con trai.

Trong lòng tôi mới nhẹ nhõm thở ra.

Có vẻ chỉ cần tôi không gây chuyện, bọn họ cũng sẽ không làm gì tôi, dù sao họ vẫn muốn dựa vào tôi để sinh con cho nam chính.

 “Mẹ yên tâm đi, tình trạng của Lệ Tuyên rất ổn. Y tá chăm sóc đều rất chuyên nghiệp, trợ lý Lâm ngày nào cũng đến từ sáu giờ sáng, chăm lo chu đáo lắm.”

 “Vậy thì tốt.” Bà kéo tay tôi, gương mặt tràn đầy dịu dàng

“Dù sao hộ công có tận tâm đến mấy thì cũng không phải người nhà, con phải chú ý nhiều hơn, hãy hết lòng ở bên A Tuyên.”

Đây rõ ràng là đang ám chỉ tôi? 

Ý tứ bên trong chẳng phải là chê tôi không chăm sóc chồng đủ sao? 

Không lẽ có ai báo cáo xấu về tôi? Xem ra sau này ban ngày có rảnh cũng phải thường xuyên đi nhìn qua nam chính mới được.

“Mẹ, anh ấy là chồng con, đã gả cho anh ấy rồi thì nhất định con sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt.”

 Trước mặt bậc trưởng bối, tôi nhất định phải làm hình mẫu người vợ tốt không chê vào đâu được. 

Như vậy sau này nam chính muốn ly hôn, tôi sẽ trở thành “nạn nhân hoàn hảo”, chắc chắn sẽ được chia nhiều lợi ích.

“Sao giờ này chị mới ăn trưa?” Em trai nam chính lên tiếng hỏi tôi.

Tôi vốn nghĩ hắn sẽ là một thiếu gia ăn chơi điển hình, không ngờ ngoài đời lại rất điển trai, trầm ổn. 

Chỉ là ánh mắt quá sâu, mỗi lần nhìn tôi đều khiến tôi có cảm giác hắn đang ẩn giấu một tầng ý nghĩa khác.

“Dạo này chị không có khẩu vị, ăn uống hơi chậm.” Tôi mỉm cười đáp.

 “Dù phải chăm sóc anh cả nhưng chị cũng đừng quá mệt nhọc, nhớ giữ gìn sức khỏe của mình.”

Giọng nói hắn ôn hòa, nghe như quan tâm, nhưng ánh mắt hẹp lại khiến tôi mơ hồ thấy như bị đe dọa.

 Trong truyện, em trai này vốn không ưa nguyên chủ, cho rằng nguyên chủ không xứng với anh mình. 

Chẳng lẽ lời này của hắn chính là cảnh cáo: nếu tôi không chăm sóc anh trai đàng hoàng thì tính mạng tôi khó giữ?

Tôi gắng gượng giữ nụ cười: “Cảm ơn em đã quan tâm, chị sẽ chú ý.”

Tưởng cuộc nói chuyện đến đây chấm dứt, không ngờ hắn lại hỏi tiếp:

 “À đúng rồi, trước khi đến mẹ đã nhắn tin cho chị, sao chị không trả lời? Điện thoại không mang theo à?”

Nghe nhắc đến điện thoại, tôi lập tức nhớ đến tình nhân của nguyên chủ, sợ đến toát mồ hôi lạnh.

 Nếu hắn ghét tôi, vốn chẳng nên quan tâm tôi có mang điện thoại hay không. 

Tôi thì suốt từ sáng đến giờ vẫn cầm điện thoại trên tay, nào có tin nhắn nào! Sao hắn lại hỏi câu này?

 Chẳng lẽ, tình nhân kia của nguyên chủ đã bị lộ?

Khả năng này rất cao. Không trách sao người bên kia không trả lời tin nhắn tôi, có lẽ đã bị kiểm soát rồi.

Xong rồi, tôi phải làm gì bây giờ? Phải nghĩ nhanh, nếu trả lời không khéo là mất mạng như chơi!

Mẹ nam chính nhận ra sắc mặt tôi khác lạ, liền lo lắng hỏi:

 “Sao vậy? Mặt con sao trắng bệch thế?”

Bà vừa lên tiếng, tôi lập tức có cách ứng phó.

 Cho dù tình nhân kia đã bại lộ, nguyên chủ cũng chưa kịp trộm dữ liệu, tôi thì càng chưa từng làm chuyện xấu. 

Chỉ cần tôi cắn răng chối c/hết, trưởng bối nhà họ Lệ sẽ không cho phép ai động tay với tôi.

“Không sao đâu ạ, con vừa tới kỳ nên hơi khó chịu.”

 Tôi lén véo đùi mình một cái, ép bản thân bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt em trai nam chính.

 “Xin lỗi, điện thoại con để trong phòng, hôm nay chưa động tới nên không thấy tin nhắn.”

Khi nói, tôi còn dịch bước khéo léo, che khuất chiếc điện thoại đang đặt ở góc khuất hơn nữa.

“Thì ra vậy.”

 Nghe tôi giải thích, hắn không nói thêm gì, chỉ nhìn tôi bằng một ánh mắt khó hiểu, rồi cùng mẹ lên lầu thăm nam chính.

Tôi sợ đến chân run, ngồi bệt xuống ghế, tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

 Ánh mắt đó chắc chắn là lời đe dọa.

Cảm giác ghế cũng run theo, tôi vội ôm ngực tự an ủi.

 Không sợ, không sợ, có mẹ hắn ở đây, hắn không dám làm gì tôi đâu.

 Cho dù lôi ra đoạn chat, thì mấy câu cuối cùng tôi cũng toàn từ chối hắn.

 Lỡ lầm đường lạc lối thì thôi, sau cùng tôi đã quay về chính đạo, vậy thì mạng tôi vẫn còn giữ được!

Thôi kệ! Tôi cầm đũa lên, ăn một bữa ngon để trấn tĩnh cái đã.

Bọn họ đi lên không bao lâu đã xuống lại, trợ lý Lâm còn đích thân tiễn ra tận cửa. Tôi cũng biết điều đi ra chào:

 “Mẹ, mẹ với em về sớm thế ạ?”

Sắc mặt mẹ nam chính lộ rõ tức giận:

 “Mẹ ở đây cũng chẳng giúp được gì.”

Bà liếc sang trợ lý Lâm, rồi phàn nàn với tôi:

 “Ông ngoại và cậu của A Tuyên cũng thật là, có nhà đàng hoàng không để con trai ở, cứ bắt nó sang đây tĩnh dưỡng, chẳng hiểu họ nghĩ gì.”

Câu hỏi này còn gì dễ hơn.

 Tôi dịu giọng an ủi:

 “Mẹ à, cậu và ông cũng thương mẹ, không muốn mẹ quá chìm trong đau buồn. Nơi này yên tĩnh, thích hợp dưỡng bệnh, y tá chăm sóc cũng là tốt nhất, mẹ hãy yên tâm nhé.”

Nói xong, cả ba người đối diện đều im lặng hiếm thấy, sắc mặt mẹ nam chính trở nên khó đoán, khiến tôi mơ hồ không hiểu.

 Chẳng lẽ lời tôi vừa nói bà không thích nghe?

 Ừ, cũng đúng, con trai ưu tú như vậy lại gặp biến cố, người làm mẹ hẳn chỉ muốn ở bên con, tôi nói thế chẳng khác nào gợi đúng nỗi đau.

Mâu thuẫn gia đình nhà giàu thế này tôi không xen vào nữa.

 Thế là lặng lẽ tiễn hai mẹ con họ đi.

Quay lại, bắt gặp trợ lý Lâm đang nhìn tôi chằm chằm, chắc anh ta muốn xin lỗi tôi.

 Người làm việc luôn khéo léo chu toàn như anh, vậy mà khi tôi lỡ lời, anh lại chọn im lặng giữ mình.

Tôi trừng anh một cái:

 “Trợ lý Lâm, chuyện này anh làm không được thẳng thắn lắm đâu.”

 “Hả?” Anh ta sững người.

11

Ngày hôm sau tỉnh lại, cả người tôi đau nhức ê ẩm, eo lưng mỏi rã rời như bị xe cán qua.

 Đúng là đàn ông có thể động với không thể động, khác biệt một trời một vực.

Bên cạnh chăn gối đã lạnh, không còn hơi ấm, chắc nam chính đã rời đi được một lúc.

 Đồng hồ đầu giường hiển thị 11:03, kể từ lúc xuyên vào sách đến giờ, đã lâu lắm rồi tôi mới ngủ một giấc tự nhiên như vậy.

Bên cạnh đồng hồ đặt sẵn một bộ quần áo sạch để thay và một ly nước, chỉ từ chi tiết này thôi cũng thấy hắn coi như còn biết quan tâm.

Trong cốt truyện gốc, nam chính là người có trách nhiệm, lại dịu dàng chính trực.

 Cho nên sau khi tỉnh lại, dù lúc đầu trong lòng khó mà chấp nhận nữ chính, anh ta vẫn sẽ thực hiện nghĩa vụ người chồng, che chở cho cô dưới đôi cánh của mình, mặc cô dựa thế lực hắn mà vả mặt cha mẹ ruột.

Thế nhưng tối qua… anh ta có chỗ nào giống như không chấp nhận? Rõ ràng là nhập vai làm chồng rất tự nhiên, thậm chí còn như cá gặp nước.

 Hơn nữa, anh ta tối qua bá đạo mạnh mẽ, căn bản chẳng thấy bóng dáng người dịu dàng đâu cả.

 Vừa tỉnh lại đã ôm tôi cắn hôn, sau đó còn tự nhiên đến mức… chuyện kia cũng làm luôn, thế có đúng không?

Tôi bắt đầu nghi ngờ có khi mình xuyên nhầm vào một cuốn truyện không đứng đắn rồi.

 Nhưng nghĩ lại, tác giả thường thích viết nam chính với sự tương phản lớn: trên giường và ngoài đời khác hẳn nhau. Có khi hắn đúng là loại hình này cũng nên.

Dù vậy, vẫn có chỗ không đúng — tại sao hắn lại thoát khỏi quỹ đạo truyện mà tỉnh lại sớm như vậy?

 Nửa năm biến thành một tháng, chẳng khác nào kỳ tích y học!

 Nghĩ không ra, đầu tôi như muốn nổ tung.

Thôi, không nghĩ nữa. Trực tiếp tìm hỏi cho rõ.

Bình Luận (0)
Comment