Trước khi xuyên sách, tôi chỉ đọc qua một bộ tiểu thuyết có nam chính là người thực vật, tình tiết giả - thật con ruột cũng khớp, lẽ ra không sai được.
Lệ Tuyên… giả - thật … anh trai giả vờ làm người thực vật… em trai cấu kết cùng giả tiểu thư trộm bí mật…
Cốt truyện này nghe quen quen.
Tôi đập đầu cố gắng nhớ lại, cuối cùng cũng nghĩ ra một tình tiết tương tự.
Nhưng tình tiết đó không thuộc về nam chính, mà thuộc về đại phản diện của quyển sách kia.
Tôi nhớ được nhân vật phản diện này vì anh ta quá điên cuồng.
Sau tai nạn xe, anh ta tiêm thuốc giả vờ thực vật, tàn nhẫn với bản thân, càng tàn nhẫn với kẻ thù, trong thời gian đó âm thầm thu thập chứng cứ, tống cả gia đình vào tù.
Nữ chính sau này muốn lấy anh ta để k*ch th*ch nam chính, kết quả bị phản diện lợi dụng, suýt làm nam chính sụp đổ.
Phản diện đánh trọng thương sự nghiệp nam chính, còn giam giữ nữ chính, khiến nam chính vì cứu cô ta mà bị gãy một chân.
Ngay cả bạn thân nữ chính cũng vì cô ta mà ch/ết, một xác hai mạng.
Một quyển truyện đại nữ chủ hay ho, cuối cùng biến thành truyện của phản diện.
Trong truyện đó, phản diện quả thực có một cô vợ giả danh thiên kim cưới để xung hỉ, nhưng chỉ ở được chưa đầy một tuần thì trúng độc c/hết, cảnh sát điều tra kết quả là tự sát, vì thuốc độc do cô ta tự mua.
Quá giống… quá giống tình tiết này rồi…
Nếu tôi xuyên vào truTôi vội rụt đầu về, chân run rẩy ngồi bệt xuống đất, lần này thật sự đứng không nổi.
Phục tôi luôn rồi, giữa c/hết đói và tìm ch/ết, tôi lại chọn tự tìm ch/ết.
Vì quá sợ, hai chân mềm nhũn không đi nổi, tôi chỉ có thể dùng cả tay cả chân, cố gắng bò về phòng.
Mới bò được nửa đường, khóe mắt thoáng thấy đôi giày da đen, ngẩng lên thì thấy nụ cười tiêu chuẩn của trợ lý Lâm.
Nhìn thấy hành động nực cười của tôi, anh ta không hề lộ ra chút khác lạ, chỉ ôn hòa nói:
“Tô tiểu thư, Lệ tổng mời cô.”
Câu này đối với tôi chẳng khác gì sét đánh ngang tai.
Không phải nói xong việc nhà rồi mới đến tìm tôi sao? Giờ gọi tôi xuống để xử lý chung với nhà họ Lệ à?
Đúng là, hắn biết cách tiết kiệm thời gian báo thù thật!
Ch/ết sớm hay muộn thì cũng ch/ết, tôi cắn răng chống tường đứng lên, ngẩng đầu ưỡn ngực mà lảo đảo theo sau trợ lý Lâm đi xuống lầu.
13
Tình cảnh đối đầu trong tưởng tượng lại không xuất hiện, không biết vì sao người nhà họ Lệ đã rời đi, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại mình Lệ Tuyên ngồi dựa trên ghế sofa.
Cảm giác được ánh mắt anh ta quét tới, tôi chột dạ cúi đầu nhìn sàn, không dám đối diện.
Trợ lý Lâm đi phía trưyện đó, thì Lệ Tuyên căn bản không phải nam chính chính trực ôn nhu, mà là đại phản diện điên cuồng tàn nhẫn.
Còn tôi, chính là con tốt thí mà em trai riêng của anh ta cài bên cạnh, muốn lấy mạng anh ta nhưng bị anh ta phản g/iết.
Bác sĩ gia đình ngoài cửa gõ mãi không nghe tiếng trả lời, lo lắng đẩy cửa vào, thấy tôi ngồi trên giường mặt mày tuyệt vọng như trời sập.
“Tô tiểu thư, cô sao vậy?”
Sao vậy à, tôi nát thành tro bụi rồi.
Tôi hận không thể hóa thành xương vụn chui vào kẽ đất, để người ta quét đi đổ xa, rời khỏi nơi có phản diện này.
Đồ đầu óc ngu si! Xuyên sách mà còn nhầm truyện!
Lần này thật sự xong đời rồi, với mức độ điên của phản diện, trời mới biết anh ta sẽ trả thù tôi thế nào.
Hay là, nhân lúc anh ta bận đối phó cha mẹ kế, tôi tìm cơ hội trốn?
Nhưng biệt thự bị vệ sĩ canh giữ nghiêm ngặt như thùng sắt, đâu đâu cũng có camera, chạy kiểu gì.
Trước đây tôi ra ngoài còn có nữ tài xế kè kè nửa bước không rời, xách túi mở đường, tôi còn tưởng cô ta tận tâm phục vụ, ai ngờ là giám sát tôi.
Không trốn được, cũng chẳng trốn nổi, giờ chỉ có thể đối mặt với phản diện thôi.
Kệ đi! Dù sao tôi cũng chưa từng thực sự phản bội anh ta, cho dù anh ta muốn động thủ, cũng phải có lý do chứ.
Nghĩ thông suốt, tôi nhốt mình trong phòng, chờ Lệ Tuyên đến.
Chờ, chờ đến bữa tối.
Tôi vốn không chịu được đói, chẳng bao lâu đã nhịn không nổi mà ra ngoài tìm đồ ăn.
Vừa bước ra cửa đã nghe tiếng cầu xin và chửi rủa ở dưới lầu, tôi lập tức khom người, rón rén bò đến cạnh cầu thang, cẩn thận thò đầu ra nhìn.
Em trai riêng của Lệ Tuyên bị hai vệ sĩ áo đen ép quỳ trước mặt một người đàn ông.
Mẹ kế của Lệ Tuyên thì quỳ dưới chân người đàn ông đó, ôm lấy ống quần hắn khóc lóc cầu xin.
Phía sau bà ta là một người đàn ông trung niên mặt mày xanh mét, miệng mắng con bất hiếu, nhưng ngoài miệng mắng thì không dám làm gì.
Từ góc này tôi không nhìn rõ mặt người đàn ông, nhưng từ việc trợ lý Lâm đứng hầu bên cạnh thì đoán không khó.
Tôi lại nhoài sang bên khác, đổi góc nhìn, cuối cùng thấy rõ mặt anh ta
Gương mặt này tôi đã nhìn bao nhiêu lần, vậy mà suýt nhận không ra.
Lệ Tuyên lười nhác tựa vào sofa, bàn tay thon dài tùy ý đặt lên tay vịn, cúi mắt nhìn xuống người dưới đất.
Ánh mắt đó cao cao tại thượng, nắm quyền sinh sát, chỉ thoáng nhìn thôi cũng khiến tôi sợ đến chân mềm nhũn.
Bên cạnh anh, trợ lý Lâm cảnh giác cao độ, gần như ngay khoảnh khắc tôi thò đầu ra đã lập tức phát hiện.
Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi rõ ràng thấy trong mắt anh ta còn sót lại sát ý chưa kịp rút đi.
Lẽ ra tôi phải nghĩ đến, kẻ được phản diện điên cuồng coi trọng, sao có thể chỉ là nhân viên bình thường.
ớc bỗng đổi hướng, rời khỏi phòng khách.
Tôi theo phản xạ dừng bước, trong yên tĩnh chỉ còn giọng trầm thấp của Lệ Tuyên vang lên trước mặt.
“Lại đây.”
Tôi cảm nhận được ánh mắt anh gắt gao khóa chặt mình, cái cảm giác như bị dã thú nhìn trúng làm từng đốt sống lưng lạnh buốt, chân lại mềm nhũn.
Nuốt nước bọt khó khăn, cuối cùng tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn anh
Có lẽ vì giả làm người thực vật quá lâu không thấy ánh mặt trời, làn da anh trắng bệch không chút huyết sắc, cả người mặc tây trang đen, gương mặt ngũ quan sắc nét lại như ma cà rồng khát máu trong phim, lúc nào cũng có thể c*n v** c* người khác.
Mà tôi, chính là con mồi xui xẻo đêm nay dâng đến tận miệng.
Chân mềm rũ, tôi lết từng chút về phía anh ta, trong lòng không ngừng tự an ủi.
Không sợ không sợ! Chúng ta là công dân tuân thủ pháp luật, sao có thể sợ loại tội phạm ngoài vòng pháp luật thế này!
Đến trước mặt anh, tôi dứt khoát quỳ gối ngay bên chân.
Người ta nói phụ nữ quỳ gối thì mất vàng, nhưng phụ nữ thông minh biết co biết duỗi.
Tôi nắm chặt ống quần anh, ngước lên tội nghiệp:
“Lệ tổng... em… em sai rồi!”
Hành động này hình như khiến anh thấy thú vị, khóe môi khẽ cong, cúi mắt nhìn xuống tôi.
“Sai ở đâu?”
Đuôi mắt hơi rủ vốn dĩ nên dịu dàng, nhưng đi kèm biểu cảm nửa cười nửa không lại chỉ khiến người ta rợn tóc gáy.
Tôi vô thức ngả người ra sau để tránh anh, nào ngờ quá sợ hãi nên ngồi phịch lên chính chân mình.
Ngoài ý muốn phát hiện, tư thế quỳ này giảm bớt áp lực cho đầu gối, không khó chịu như trước.
“Sợ cái gì?”
Anh buông chân vắt chéo, ngồi thẳng lên, đột ngột nghiêng người về phía tôi như dã thú sắp vồ mồi.
“Em… em..” Sinh mạng bị nắm trong tay, tôi run rẩy nói chẳng ra câu.
Ngón tay lạnh lẽo của anh bỗng chạm vào cổ tôi, lướt nhẹ qua, mỗi lần di chuyển tôi lại rùng mình.
Chẳng lẽ anh ta muốn bóp c/hết tôi?
Hôm nay tôi đã bị bóp cổ một lần rồi, mấy ông nam chính phản diện này có đổi được chiêu gì khác không?
“Đau không?” Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào cổ tôi, kỳ lạ là trong giọng lại nghe ra chút dịu dàng.
Xong rồi, chắc tôi sợ đến hoang tưởng rồi.
“Đau... đau lắm, em sợ đau nhất! Lệ tổng, em biết sai rồi, tha cho em đi!”
Tôi túm chặt quần tây anh ta, vừa khóc vừa thề.
“Dù tôi là người em trai anh phái đến, nhưng chuyện anh ta bảo tôi làm, tôi chưa làm cái nào. Hồi đó bị nhà họ Tô đuổi đi không nơi nương tựa, tôi buộc phải nhận cuộc hôn nhân này để có chỗ dựa.
Họ muốn cài tai mắt, cho dù không phải tôi cũng là người khác. Nhưng tôi ở cạnh anh, họ chẳng làm được gì, coi như tôi giúp anh rồi còn gì!”
Anh ta im lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu thẳm khó đoán.
Sợ anh ta còn nghi ngờ, tôi vội nói thêm:
“Lệ tổng, tôi biết anh không thích sự tồn tại của tôi, tôi cũng không dám mong tiếp tục ở bên anh.
Chỉ cần anh muốn, mai... mai tôi sẽ cùng anh đi làm thủ tục ly hôn. Sau đó tôi tuyệt đối biến mất, không bao giờ quấy rầy anh nữa!”
Nói đến mức này rồi, chắc không còn lý do gì anh ta không buông tha tôi.
Tôi cố gắng làm bộ vô tội, ngẩng đầu chờ câu trả lời.
Bàn tay anh vẫn quanh cổ tôi, đáy mắt bỗng lóe lên dòng nước nguy hiểm:
“Hắn bóp em đau như vậy, có muốn trả thù không?”
“...Hả?” Tôi tròn mắt, chưa kịp hiểu ý gì.
Trả thù? Trả thù em trai anh ta sao?
Nói bao nhiêu rồi, trọng điểm của anh ta sao lại là cái này?
Tôi cúi mắt, lại vội vàng bán thảm:
“Em chỉ là đứa con nuôi giả bị nhà họ Tô đuổi ra khỏi nhà, bị bắt nạt cũng chỉ đành chịu thôi, nào dám nghĩ tới trả thù...”
Anh ta cúi người, tiến gần thêm vài phần.
“Anh nói em có thể nghĩ, thì em có thể nghĩ.”
Khuôn mặt sắc bén ấy đột ngột ở ngay sát trước mắt, tim tôi lỡ nhịp, đầu óc trống rỗng.
“Tại... tại sao...”
Anh ta khẽ hừ, ngả người về sau, lại dựa lên ghế sofa, khí thế lập tức hạ xuống.
“Sao? Không nỡ à?”
Tôi ngơ ngác nhìn, chưa kịp hiểu lời trước thì hắn lại đổi sang câu mới. Đầu óc rối tung không theo kịp.