Xuyên Không Thành Phi Tử Thì Làm Gì?

Chương 10

Thời điểm đối phương đến gần, Lâm Ngữ Nguyệt hơi hơi di chuyển, một chưởng kia mới vừa hạ trên gáy, cộng thêm khả năng diễn kịch của Lâm Ngữ tháng, lập tức té xỉu, tuy là nam nhân kia còn chần chờ một chút, nhưng cuối cùng vẫn rời đi.

Một lát sau, Lâm Ngữ Nguyệt cũng đứng lên, phủi bụi trên người, giơ ngọc bội trong tay lên nhìn, dưới ánh trăng suy xét nửa ngày, nghĩ ra liền mỉm cười, là ngọc tốt, có thể bán được không ít tiền, nhưng lại không để ý chữ phía trên ngọc.

Nghĩ đến bản thân ra ngoài cũng được một thời gian rồi, Lâm Ngữ Nguyệt cũng quyết định trước trờ về phòng ngủ, ngày mai lại tính toán sau.

Sau khi Lâm Ngữ Nguyệt tỉnh lại, vừa nghĩ tới kia lệnh bài kia liền lập tức rời giường, chuẩn bị đi tìm một hiệu cầm đồ tìm hiểu giá cả, nào biết mới vừa mới vừa đi tới hoa viên liền thấy đại phu nhân cùng Tam tiểu thư Lâm Ngữ Gia.

"Nguyệt Phi nương nương cát tường. "

"Nguyệt Phi nương nương cát tường."

Tính đến thời điểm này Lâm Ngữ Nguyệt cảm thấy đây cũng là lợi ích duy nhất của thân phận này, mặc kệ trong lòng chán ghét bao nhiêu, nhưng vẫn phải cúi người thỉnh an nàng.

"Đứng lên đi!. "

"Nguyệt Phi nương nương, hôm nay trời đẹp, không bằng để Gia nhi cùng người đi dạo hoa viên một chút!," đại phu nhân nói xong liền đẩy Lâm Ngữ Gia lên phía trước, "Gia nhi con cùng tỷ tỷ, Nguyệt Phi nương nương đi dạo một chút, các con nhất định có rất nhiều lời muốn nói."

Đại phu nhân nói xong liền kiếm cớ rời đi, trong hoa viên chỉ còn lại Lâm Ngữ Nguyệt, Lâm Ngữ Gia, cùng Tiểu Hồng Tiểu Thúy và mấy nha hoàn.

Lâm Ngữ Gia tìm chuyện mở miệng: "Nguyệt Phi nương nương, tối qua ngủ ngon giấc không? "

"Cũng không tệ lắm."

"Hôm nay... "

Không đợi Lâm Ngữ Gia nói xong, Lâm Ngữ Nguyệt liền cắt ngang lời của nàng, nói: " Giờ cũng không phải là mùa xuân, hơn nữa mắt thấy trời đông giá rét sắp đến, trong hoa viên không phải cây khô thì là cỏ dại, cũng không nhìn nổi, không bằng chúng ta ra ngoài đi dạo một chút."

"Nhưng nếu cha biết, sợ rằng sẽ trách cứ."

"Đừng nhưng nhị gì hết, có chuyện gì ta chịu trách nhiệm."

Lâm Ngữ Nguyệt là vì quyết tâm muốn đi hiệu cầm đồ, thuận tiện tìm hiểu giá cả thị trường, nếu Lâm Ngữ Gia đã tự mình đụng phải, cũng đừng trách nàng.

Quả nhiên cảnh tượng cùng lần trước ở trên xe ngựa không sai biệt lắm, đường phố người đến người đi, Lâm Ngữ Nguyệt quẹo trái quẹo phải, dần dần chìm vào trong đám người, rất nhanh bỏ lại nhóm người Lâm Ngữ Gia.

Nhưng dù sao ở đây cũng không có GPS, muốn tìm một hiệu cầm đồ còn phải tìm từng nhà một, đi được hơn một canh giờ, Lâm Ngữ Nguyệt quyết định nghỉ ngơi một chút rồi lại tính tiếp.

Cảm nhận được ánh mắt nhìn mình từ phía sau, Lâm Ngữ Nguyệt không muốn gặp rắc rối, nên nàng cũng không để ý đối phương, nào biết đối phương cư nhiên lại kéo Lâm Ngữ Nguyệt đến gần hẻm nhỏ.

Phản ứng đầu tiên là cướp tiền, Lâm Ngữ Nguyệt lập tức lấy tay che ở hà bao, phản ứng thứ hai là cướp sắc, Lâm Ngữ Nguyệt lập tức ngẩng đầu nhìn mặt của đối phương, nào biết đối phương dùng vải đen che mặt, chỉ lộ hai con mắt, trong ánh mắt lộ ra bối rối, xem ra là lính mới.

Lâm Ngữ Nguyệt ấn sát vào tường, mặt của đối phương dựa vào rất gần, thật muốn đem miếng vải đen kéo xuống xem một chút, quyết định phản kháng hay không phản kháng.

Đối phương cũng không biết Lâm Ngữ Nguyệt đang thầm tính toán cái gì, cho rằng Lâm Ngữ Nguyệt cúi đầu chắc chắn là sợ, lực đạo trên tay cũng giảm bớt chút.

"Lâm gia Tam tiểu thư, đừng sợ, chỉ cần nàng làm theo lời ta bảo ta sẽ không làm nàng bị thương."

"Lâm gia Tam tiểu thư?" xem ra là nhận lầm người, nghĩ đến Lâm Ngữ Gia cũng không phải hiền lành cư nhiên lại đi trêu chọc những người này, "Ta không phải... "

"Nàng chớ phủ định, ta đã đi theo nàng từ lúc nàng xuất phủ, hơn nữa ta nhận ra được mùi hương trên người nàng cùng phòng nàng giống nhau như đúc." đối phương đầu đuôi gốc ngọn nói ra suy đoán của mình.

Nhận được cái rắm! Tối hôm qua ở phòng Lâm Ngữ Gia ngây người lúc lâu, sáng nay bận rộn ra ngoài đến y phục cũng chưa kịp thay, trên người tất nhiên có mùi gian phòng Lâm Ngữ Gia, nhưng điều này cũng không có thể nói rõ ta chính là Lâm Ngữ Gia.

Chờ đã, Lâm Ngữ Nguyệt bình tĩnh đánh giá trang phục đối phương, quả nhiên, nếu như đoán không lầm chính là nam nhân tối hôm qua.

Thế nhưng nếu thật sự là tình lang của Lâm Ngữ Gia sao lại có thể không nhận ra Lâm Ngữ Gia được, cho nên hắn chắc chắn là trộm, mà bây giờ mục tiêu của hắn chắc là ngọc bội tối hôm qua, khẳng định hắn cũng không muốn từ bỏ vật đáng tiền như vậy, dự định phải đi về.

Không được, ta tuyệt đối sẽ không đưa cho cho hắn.

"Đem đồ vật giao ra đây, ta sẽ tha cho nàng."

Quả nhiên là như vậy, Lâm Ngữ Nguyệt cũng không phải ngồi không, xem lực đạo của hắn cũng biết công phu của hắn hơn mình, mấy tên trộm cổ đại đều lợi hại như vậy, xem ra chỉ có thể dùng trí.

"Ngươi buông ta ra trước, ta sẽ đưa cho ngươi." thấy đối phương cũng không có động tĩnh gì, Lâm Ngữ Nguyệt bổ sung, "Ta một nữ tử yếu đuối, ngươi chẳng lẽ còn sợ ta chạy hay sao."

Nam tử do dự một chút, buông tay ra, Lâm Ngữ Nguyệt ngay trong nháy mắt này nắm lấy cơ hội, hướng phía dưới của nam tử đá tới, rất rõ ràng một kích liền trúng, nam tử đau đớn khom người, rên rỉ.

Lâm Ngữ Nguyệt cũng không vội chạy trốn, mà là giơ tay kéo miếng vải đen trên mặt nam tử xuống, thời điểm vừa mới thuận lợi, nam tử cũng lập tức phản ứng kịp, kéo tay Lâm Ngữ Nguyệt, Lâm Ngữ Nguyệt cũng không nhận thua, lập tức đưa tay kia ra, không đạt được mục đích không bỏ qua.

Nam tử cũng phản ứng nhanh chóng, bắt được tay kia của Lâm Ngữ Nguyệt, trong chốc lát hai tay Lâm Ngữ Nguyệt đã bị hai tay của nam tử giữ chặt, đúng lúc này, hai người cũng mất đi cân bằng, đồng thời hướng phía Lâm Ngữ Nguyệt ngã xuống, Lâm Ngữ Nguyệt cảm nhận được áp lực đến từ trên người, nam tử cũng ngây ngẩn cả người, nằm bất động trên người Lâm Ngữ Nguyệt, động tác rất ám muội.

Cảm nhận được lực ở cổ tay bị mất, Lâm Ngữ Nguyệt rút tay ra liền lập tức kéo miếng vải đen của nam tử xuống, đập vào mắt là một khuôn mặt khôi ngô, sạch sẽ, trong ánh mắt mang theo bối rối.

Thấy đối phương anh chàng đẹp trai, Lâm Ngữ Nguyệt liền không nhịn được muốn trêu ghẹo một phen, nhận ra nam tử đang hoảng hốt, Lâm Ngữ Nguyệt rướn cổ lên, hôn lên môi nam tử, trong nháy mắt mặt nam tử đỏ lên, trong ánh mắt ngoại trừ một phần bối rối chủ yếu chính là ngượng ngùng.

Lâm Ngữ Nguyệt "Ha ha ha " cười ra tiếng, nam tử cũng đứng lên, nói với Lâm Ngữ Nguyệt.

"Tam tiểu thư chớ đùa như vậy, làm hỏng danh dự Tam tiểu thư sẽ không tốt. "

"Cái này có gì làm hỏng hay không làm hỏng, người lấy ta là được rồi." Lâm Ngữ Nguyệt nhìn dáng vẻ của nam tử liền muốn đùa giỡn hắn.

Nam tử rất nghiêm túc ngây một lúc, suy nghĩ hồi lâu nói: "Tam tiểu thư, tại hạ... "

Thấy đối phương đến nửa ngày cũng nghẹn không ra lời, Lâm Ngữ Nguyệt nói: "Nói như vậy, người là không muốn phụ trách, sự trong sạch tiểu nữ tử đã... Ai, ta không muốn sống nữa." Lâm Ngữ Nguyệt giơ tay lên nửa che mặt, mang theo tiếng khóc nức nở.

"Tại hạ, có nỗi khổ bất đắc dĩ, cho nên... " nam tử rất nghiêm túc giải thích.

"Vậy được rồi, nếu người đã có nỗi khổ tâm vậy thì thôi đi." Lâm Ngữ Nguyệt nhìn dáng vẻ nam tử cũng không muốn tiếp tục dây dưa, lỡ như chọc tới nỗi đối phương khóc làm sao bây giờ? Ha ha ha.

"Thực sao, vậy tại hạ đa tạ Tam tiểu thư." nam tử lại lộ vẻ khổ sở, nhíu nhíu mày, nói rằng, "Tại hạ còn có một yêu cầu quá đáng. "

"Nói. "
Bình Luận (0)
Comment