Không ngờ lần gặp mặt hôm nay lại thực sự là lần cuối cùng anh ta gặp Thẩm Kỳ Nhiên.
Trái tim nặng trĩu đè ép khiến Hạ Thư Duẫn gần như khó thở. Anh ta khẽ nhắm mắt lại, ép buộc bản thân bình tĩnh. Kỳ thực... dù không thể gặp được bản thân Thẩm Kỳ Nhiên, cũng vẫn có thể nghe được âm nhạc của cậu — anh tự an ủi mình — Thẩm Kỳ Nhiên từng nói, cậu sẽ tiếp tục sáng tác những bản nhạc mới, rồi dùng tài khoản của thầy R để tiếp tục đăng tải…
Đột nhiên, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu, khiến trái tim thiếu niên lại một lần nữa như rơi xuống vực sâu băng giá.
Kỳ Nhiên, cậu ấy... thật sự sẽ còn theo đuổi con đường âm nhạc sao?
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, giống như một con đập nguy hiểm vỡ ra một lỗ hổng, càng nhiều ý nghĩ tiêu cực và đáng sợ không ngừng tuôn trào, cho đến khi phá vỡ phòng tuyến lý trí đang sụp đổ.
Anh ta hoàn toàn bị những cảm xúc tiêu cực ngày càng mạnh mẽ vây hãm, chìm nổi giãy dụa, hoàn toàn không thể thở nổi.
Thân phận Phu nhân Nguyên soái tôn quý, làm sao có thể dồn hết mọi tinh lực vào âm nhạc chứ?
Dù hiện tại có ham thích, cũng chỉ là sở thích nhất thời. Khi nào chán rồi, sẽ vứt sang một bên.
Có lẽ, việc đến học viện đi học cũng chỉ là một hình thức giải trí. Nếu không, cậu ấy hoàn toàn có thể tìm những giáo sư âm nhạc uyên bác hơn đến tận nhà giảng bài, chứ không phải lãng phí thời gian vào cuộc sống học viện nhàm chán.
Huống hồ, dù cậu có tâm muốn đào sâu, vị Nguyên soái kia e rằng cũng sẽ không vui vẻ đâu.
Trước mắt lại hiện lên cảnh tượng mình hỏi cậu vì sao lại giấu giếm thân phận của thầy R. Lúc đó, vẻ mặt của Kỳ Nhiên là cười gượng phải không?
Cậu kỳ thực cũng không muốn như vậy…
Đúng rồi, cậu không thể đứng trước công chúng, tất cả đều là do chồng cậu ấy . Có lẽ người đó không muốn người khác cũng nhìn thấy sự rực rỡ của Kỳ Nhiên, cũng có lẽ người đó cảm thấy việc lộ diện mất thể diện, hay có lẽ, người đó kiêu ngạo đến mức căn bản xem thường âm nhạc…
Trong đầu tràn ngập các ý nghĩ cực đoan, một luồng tức giận không thể kìm nén đột nhiên bùng lên.
Nếu... nếu Kỳ Nhiên , cậu ấy không phải Phu nhân Nguyên soái thì tốt rồi.
Hạ Thư Duẫn giật mình, bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ. Những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu đột nhiên biến mất, chỉ còn lại một âm thanh quen thuộc.
Đúng vậy, cậu ta không phải thì tốt rồi.
Sắc mặt Hạ Thư Duẫn chợt tái mét. Lại đến nữa rồi, cái ảo giác đáng ghét, lại căn bệnh anh hận đến thấu xương
Anh lập tức sờ lọ thuốc trong túi, cái giọng nói kia vẫn đều đều thì thầm trong đầu, như một vị trưởng bối hiền từ kiên nhẫn chỉ dẫn.
– Nếu cậu ta không phải Phu nhân Nguyên soái, cậu ta liền có thể không chút e ngại mà theo đuổi ước mơ của bản thân rồi , có thể quang minh chính đại đứng trước công chúng.
– Nếu cậu ta không phải Phu nhân Nguyên soái, cậu ta liền không cần mọi chuyện đều phải tuân theo ý muốn của người khác, không cần bị hạn chế khi giao tiếp với ai, càng không cần... gián đoạn liên lạc với anh.
– Nếu cậu ta không phải Phu nhân Nguyên soái, cậu ta và ngươi đều sẽ trở nên vui vẻ và hạnh phúc hơn.
Con rắn độc diễm lệ thè lưỡi, mê hoặc con mồi sập bẫy. Mỗi câu nói, mỗi chữ của giọng nói đó đều miêu tả một tương lai mà thiếu niên chưa từng, cũng không dám tưởng tượng.
— Ngươi không muốn giúp đỡ bạn của mình sao?
Giọng nói đó vang lên.
— Giúp cậu ta thoát khỏi tên bạo quân đó, để cậu ta đạt được tự do thực sự.
Lọ thuốc trong tay rơi xuống đất, lăn lộc cộc vào góc tối hành lang. Ánh mắt thiếu niên bắt đầu trở nên trống rỗng, anh ta nhìn chằm chằm vào hư vô , lẩm bẩm.
“Tôi... nên làm thế nào đây?”
— Giao cho tôi đi.
Giọng nói đó cười, mang theo ma lực khiến người ta không thể chối từ.
— Giao phó tất cả của cậu cho ta , ta nhất định sẽ vì ngươi mà đạt được tất cả.
Suy nghĩ dần dần đình trệ, việc suy nghĩ trở nên khó khăn. Hạ Thư Duẫn đỡ lấy cái đầu đang bắt đầu choáng váng, cố sức hỏi câu cuối cùng.
“Ngươi... là ai?”
Trước khi mất đi ý thức, anh ta nghe được câu trả lời. Giọng nói đó không còn vang vọng trong đầu nữa, mà phát ra từ chính sâu thẳm trái tim anh .
— Ta chính là ngươi. Ngươi chính là ta.
Giọng nói đó cười nói.
— Chúng ta là một thể đồng tâm, tuy hai mà một.
Cánh cửa văn phòng bị gõ vang, giáo viên đang soạn bài hô một tiếng "Mời vào". Một thiếu niên với gương mặt tuấn mỹ đẩy cửa bước vào.
"Thưa thầy, em đã nộp biểu mẫu khảo sát nguyện vọng nghề nghiệp," thiếu niên mỉm cười nói, đưa tờ giấy trong tay tới.
Đôi mắt đen của gã dưới ánh đèn đặc biệt xinh đẹp và cuốn hút, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, mang theo vài phần tinh nghịch, xảo quyệt, như một tiểu ác quỷ bất cần đời lạc xuống trần gian.
Vì khí chất khác biệt quá lớn so với bình thường, giáo viên không khỏi nhìn gã thêm vài lần, sau đó nhận lấy tờ biểu mẫu khảo sát nghề nghiệp, ánh mắt lướt qua thông tin trên đó.
“Ồ, Hạ Thư Duẫn em muốn đi vương đô sao?”
Giáo viên ngạc nhiên nói.
Thầy biết học sinh Hạ Thư Duẫn này có nhiều tranh cãi trong học viện, vì sự an toàn của mình, thầy không dám tiếp xúc quá nhiều với đối phương, nhưng vẫn luôn âm thầm quan tâm tình hình của anh ta .
Theo thầy biết, năm ngoái khi làm khảo sát nguyện vọng, chí hướng của Hạ Thư Duẫn là sau khi tốt nghiệp sẽ trở về quê hương mình, tinh cầu Tháp Khắc Nhĩ.
"Em đã đổi ý," Hạ Thư Duẫn vẫn mang theo nụ cười vui vẻ trên mặt, giọng điệu nhẹ nhàng,
“Vương đô hấp dẫn em hơn.”
"Ừm, vương đô cũng không tệ," giáo viên gật đầu, tốt bụng nhắc nhở
“Một số bộ phận nếu có thư giới thiệu, tỷ lệ xin việc thành công sẽ tăng lên rất nhiều.
Em có người quen nào có thể giới thiệu ở vương đô không? Nếu không có, thầy cũng có thể giúp em viết một lá thư giới thiệu.”
"Cảm ơn thầy, không cần đâu ạ." Thiếu niên cong khóe môi, giống như một đóa hoa diễm lệ đột nhiên nở rộ, nụ cười của gã dưới ánh đèn trông đặc biệt yêu dã. “Dù hiện tại chưa có người giới thiệu...”
“Nhưng rất nhanh, sẽ có.”