Thẩm Kỳ Nhiên nghỉ ngơi một ngày đã cơ bản hồi phục , dù sao cậu chỉ mệt mỏi chứ không bị thương nặng.
Ngày hôm sau , Thẩm Kỳ Nhiên liên lạc với Âu Thụy và nhóm bạn. Các sinh viên trao đổi của Học viện Moria đã về đến Vương đô an toàn. Họ đều đã thấy lệnh truy nã Hạ Thư Duẫn và đang bàn tán xôn xao vì không ai rõ chuyện gì đã xảy ra.
Thẩm Kỳ Nhiên đoán rằng Thiệu Hành đã che giấu việc cậu bị liên lụy, bởi lẽ nếu sự việc bại lộ, mức độ chú ý đổ dồn vào cậu chắc chắn sẽ tăng vọt, chỉ khiến mọi chuyện thêm rắc rối mà chẳng ích lợi gì.
Thế nên, khi Âu Thụy và bạn bè hỏi lý do Hạ Thư Duẫn bị truy nã, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ nói mình không rõ. Còn về việc cậu vẫn ở lại Tinh cầu Mặc Lan, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ đáp gọn lỏn: “Thiệu Soái cũng ở đây.” Quả nhiên, Âu Thụy và nhóm bạn lập tức không hỏi thêm gì nữa.
Thiệu Hành mấy ngày nay vô cùng bận rộn. Thẩm Kỳ Nhiên phỏng đoán có thể liên quan đến "tinh thần lực quen thuộc" kia, dường như hắn đã dành rất nhiều thời gian để xác nhận chuyện này. Tiếc là Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn không có thêm thông tin hữu ích nào.
Mỗi ngày Thiệu Hành đều trở về vào đêm khuya. Thẩm Kỳ Nhiên vì xấu hổ nên lần nào cũng giả vờ ngủ. Thiệu Hành cũng không làm phiền cậu, thường chỉ ngồi bên mép giường một lát rồi lặng lẽ rời đi.
Cứ thế trôi qua ba, bốn ngày, vào một buổi chiều nọ, Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng nhận được thông báo: cậu có thể trở về Vương đô.
Người đến đón cậu là hai mật thám đầu tiên đi theo Thẩm Kỳ Nhiên. Trên đường ngồi Tinh Toa Xa đến sân bay, Thẩm Kỳ Nhiên không kìm được hỏi họ: "Số 1 đâu? Anh ấy không đi cùng chúng ta à?
Hai mật thám rõ ràng khựng lại một chút. Dù đeo mặt nạ, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn cảm nhận được sự gượng gạo từ họ.
"À, Số 1 do Nguyên soái đại nhân trực tiếp điều lệnh , hướng đi của anh ta chúng tôi không rõ lắm" một người đáp lời.
“Ồ.”
Thẩm Kỳ Nhiên thực sự hơi lo lắng không biết Số 1 có bị Thiệu Hành trừng phạt không, dù sao cậu cũng bị Hạ Thư Duẫn mang đi ngay dưới mắt anh ta .
Nhưng chuyện này không thể trách Số 1 được, ai mà ngờ Hạ Thư Duẫn lại không làm theo kịch bản, đột nhiên tung chiêu lớn như vậy.
Thật trùng hợp, chiếc tinh hạm Thẩm Kỳ Nhiên đi lần này lại chính là chiếc cậu từng đi nhờ trước đó. Ánh mắt nhiệt tình của các sĩ quan trên đường vẫn khiến cậu không chịu nổi, nhưng vì đã quen thuộc, ngược lại còn có cảm giác thân thiết kỳ
Hai mật thám đưa Thẩm Kỳ Nhiên đến cửa văn phòng Thiệu Hành rồi rời đi. Thẩm Kỳ Nhiên gõ cửa, giọng Thiệu Hành vọng ra từ bên trong.
“Vào đi.”
Thẩm Kỳ Nhiên bước vào, thấy Thiệu Hành đang ngồi trước bàn làm việc giải quyết công vụ. Dù đã qua nhiều ngày như vậy, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn cảm thấy xấu hổ khi đối mặt, nhưng đã không còn mãnh liệt như ngày mới tỉnh dậy.
Ít nhất khi ánh mắt chạm nhau, Thẩm Kỳ Nhiên đã có thể tự nhiên mỉm cười và chào hỏi hắn. Ngược lại, Thiệu Hành sững sờ một chút, cây bút đang phê duyệt văn kiện cũng ngừng lại.
Hắn hình như muốn nói gì đó, nhưng rất nhanh lại thôi, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi cúi xuống tiếp tục xem văn kiện.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Không dám làm phiền Thiệu Hành làm việc, Thẩm Kỳ Nhiên xách hành lý thẳng vào phòng nghỉ. Bữa tối cậu đã ăn rồi, tắm rửa xong liền nằm trên giường đọc sách giết thời gian. Kết quả, không biết từ lúc nào cậu ngủ thiếp đi. Khi tỉnh lại lần nữa, đã là nửa đêm.
Thời gian trên tinh hạm và thời gian mặt đất có chút khác biệt. Thẩm Kỳ Nhiên đổi lại một chút, hiện tại là 2 giờ sáng theo giờ bình thường, nhưng đệm giường bên cạnh hắn vẫn sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu hiệu đã được sử dụng.
Thiệu Hành anh ấy... vẫn còn làm việc sao?
Thẩm Kỳ Nhiên do dự một lát, xuống giường đi đến cạnh cửa, khẽ mở một khe cửa.
Bên ngoài phòng, Thiệu Hành quả nhiên vẫn đang xem văn kiện. Hắn vô cùng nhạy bén, Thẩm Kỳ Nhiên bên này vừa mở cửa, ánh mắt hắn phát hiện tới
"Đã muộn thế này rồi, Thiệu ca anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?" Nếu đã bị phát hiện Thẩm Kỳ Nhiên dứt khoát mở rộng cửa, đứng ở cửa hỏi hắn.
Thiệu Hành lại lộ ra vẻ mặt muốn nói lại thôi như trước, sau một lúc lâu mới nói:
“ Em chẳng phải cũng chưa ngủ sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên vừa định nói mình đã ngủ một giấc rồi, lại nghe Thiệu Hành đột nhiên thở dài: “Là bởi vì lo lắng ta đi vào, em không dám ngủ sao ?”
A?
Thẩm Kỳ Nhiên vẻ mặt mơ màng. Thiệu Hành không nhìn cậu nữa, cúi đầu tiếp tục xem văn kiện trong tay: “Em cứ yên tâm ngủ đi, tối nay ta ngủ ở đây, không vào.”
"Khoan đã." Thẩm Kỳ Nhiên càng nghe càng thấy không đúng, cậu trực tiếp đi tới bên cạnh Thiệu Hành: “Cái gì mà làm em lo lắng anh đi vào? Em chưa từng có ý nghĩ đó.”
“Mấy ngày nay, em không phải vẫn luôn trốn tránh ta sao?”
“...”
Đúng là bị phát hiện rồi.
Thẩm Kỳ Nhiên không ngờ mình chỉ giả vờ ngủ vài lần mà Thiệu Hành đã nhận ra. Nhưng, mấy ngày nay cậu thực sự rất xấu hổ. Hiện tại cậu đã điều chỉnh tốt tâm lý.
Dù sao cái rào cản này cũng phải vượt qua. Cậu và Thiệu Hành ở chung dưới một mái nhà, không thể thật sự vĩnh viễn không gặp mặt được.
"Em có hối hận lắm không?" Thiệu Hành đột nhiên hỏi. Ánh mắt hắn vẫn dừng lại trên văn kiện trước mặt, như thể đây chỉ là câu hỏi bâng quơ: “Hối hận... đã làm chuyện đó với ta .”
Trừ lúc mới tỉnh dậy, đây là lần đầu tiên hai người nhắc lại chuyện đó trong mấy ngày qua.
Mình... có hối hận không?
Thẩm Kỳ Nhiên thật ra cũng không biết.
Hoặc nói đúng hơn, cậu căn bản chưa từng suy nghĩ đến chuyện này. Giống như một người say rượu, trước mặt bạn bè thân thích thì khóc lóc om sòm làm trò điên rồ, còn chạy đến trước mặt lãnh đạo đồng nghiệp công ty mà "khỏa thân".
Ngày hôm sau tỉnh táo lại, bạn nói người này sẽ cảm thấy thế nào? Hắn sẽ hối hận vì đã uống say, hay hối hận vì đã làm trò điên rồ kia?
Dù sao, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy phản ứng đầu tiên của mình là muốn trốn khỏi hành tinh này ngay trong đêm. Hối hận hay không hối hận gì đó, căn bản không rảnh mà suy nghĩ !
Huống hồ, lúc đó cậu cũng không có lựa chọn thứ hai, dược lực của loại thuốc kia mạnh đến vậy, dù Thiệu Hành không hợp tác, cậu đoán chừng cũng sẽ tìm người khác, cuối cùng kết quả cũng chẳng khác gì nhau.
“Cũng chẳng nói là hối hận hay không hối hận,”
Thẩm Kỳ Nhiên thành thật nói “Dù sao cũng đã xảy ra rồi, nghĩ những cái đó có ích lợi gì đâu?”
Thiệu Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, chỉ nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một lát rồi gật đầu.
“Ừm, đúng là vô ích” hắn nói
“Vậy, em hy vọng ta làm thế nào?”