Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật

Chương 119

Thẩm Kỳ Nhiên sửng sốt một chút, vội vàng chạy lên xe, đóng chặt cửa lại.

"Ta.. tiện đường ghé qua à?" Trước đây Thiệu Hành cũng từng đi nhờ chiếc xe này về nhà cùng cậu, nên Thẩm Kỳ Nhiên nghĩ lần này cũng vậy.

"Không," Thiệu Hành biểu cảm vô cùng phức tạp,

“Ta cố ý đến đón em .”

“Ồ?”

Thiệu Hành quay đầu tránh ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên, nói khẽ:

“Chúng ta cần đến quân bộ một chuyến. Langdon muốn gặp em .”

"Tiến sĩ Langdon muốn gặp em sao ?"

Câu trả lời này khiến Thẩm Kỳ Nhiên bất ngờ. Cậu chưa từng gặp Langdon nhưng biết đó là chồng của phu nhân Elissa – Hoa hồng.

Hơn nữa, Langdon là bạn thân của Thiệu Hành, trong nguyên tác xuất hiện khá nhiều, Thẩm Kỳ Nhiên nhớ hắn là người đứng đầu trung tâm nghiên cứu tinh thần lực của quân bộ, theo lý mà nói thì không nên có bất kỳ sự giao thoa nào với cậu.

"Tiến sĩ Langdon tìm em có chuyện gì vậy nhỉ ?" Thẩm Kỳ Nhiên tò mò hỏi.

Nhìn vẻ mặt ngây thơ hỏi han của Thẩm Kỳ Nhiên, Thiệu Hành càng thêm áy náy.

Hắn thực sự không muốn kéo Thẩm Kỳ Nhiên vào chuyện này, nhưng việc tinh thần lực thăng cấp quả thực không phải chuyện nhỏ, thậm chí cần báo cáo lên Hoàng đế.

Dù hắn từ chối, Langdon cũng sẽ tìm cách nói chuyện với Thẩm Kỳ Nhiên, chi bằng nói rõ sớm hơn, trao quyền lựa chọn trực tiếp cho Thẩm Kỳ Nhiên.

"Đến nơi em sẽ biết" Thiệu Hành nói.

Nếu đối phương đã nói vậy, Thẩm Kỳ Nhiên không tiếp tục truy vấn nữa. Chiếc Tinh Toa Xa nhanh chóng rời khỏi cổng Học viện Moria, hướng về phía quân bộ.

Trong không gian yên tĩnh của xe, cả hai đều im lặng. Một lúc sau, Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên hỏi:

“Thiệu ca, tối nay anh có về nhà không?”

Thiệu Hành giật mình, lắc đầu.

"Không chắc" hắn hỏi lại

“Có chuyện gì vậy?”

Thẩm Kỳ Nhiên cười bất đắc dĩ: “Anh quên rồi à, sinh nhật anh đã qua rồi?”

Sinh nhật Thiệu Hành là tuần trước. Ban đầu Thẩm Kỳ Nhiên đã nhớ và chuẩn bị quà, nhưng đột nhiên xảy ra chuyện Hạ Thư Duẫn, Thẩm Kỳ Nhiên chỉ lo điều chỉnh tâm lý, mơ màng quên khuấy mất.

Đến khi trở lại Vương đô, cậu mới sực nhớ ra. Điều khiến Thẩm Kỳ Nhiên hổ thẹn hơn là dì Mai và mọi người đều cho rằng cậu đã chúc mừng sinh nhật Thiệu Hành trong thời gian ở Mặc Lan tinh, nên rất yên tâm, ai ngờ cậu lại quên béng mất chuyện này.

"Ban đầu em định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ ở nhà cho anh, nhưng anh bận quá, cứ mãi không về, vậy cũng đành chịu. Em đưa quà cho anh trước nhé."

Thẩm Kỳ Nhiên lấy từ cặp sách ra một chiếc máy chiếu âm nhạc màu bạc, nhỏ bằng cái cúc áo.

Bài hát mới cậu sáng tác được lưu trữ bên trong. Mặc dù gửi qua thư điện tử nhanh hơn, nhưng nếu là quà sinh nhật, Thẩm Kỳ Nhiên luôn cảm thấy tặng một vật thật sẽ trang trọng hơn.

Tuy nhiên, cậu không ngờ sau khi về Vương đô, Thiệu Hành vẫn bặt vô âm tín, khiến món quà nhỏ này cứ bị kéo dài đến tận bây giờ.

Thiệu Hành nhìn chiếc máy chiếu âm nhạc được đưa tới, rất lâu không nói nên lời.

Khi còn ở Học viện Âm nhạc Mặc Đại Nhĩ, Số 1 ngày đêm canh gác bên Thẩm Kỳ Nhiên, Thiệu Hành đương nhiên biết Thẩm Kỳ Nhiên đang sáng tác bài hát mới, và bài hát này dường như là quà sinh nhật cậu chuẩn bị tặng cho mình.

Nhưng Thiệu Hành không ngờ, sau nhiều chuyện đã xảy ra, mình lại vẫn có thể nhận được món quà này.

" Em thật sự muốn tặng ta sao?" Hắn không kìm được xác nhận lại lần nữa.

"Đúng vậy, chứ sao nữa?"

Thẩm Kỳ Nhiên có chút không hiểu, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích:

“À, món quà không phải là chiếc máy chiếu này đâu, mà là bài hát được lưu trữ bên trong ấy. Ừm, em nghĩ mãi không biết tặng gì cho phù hợp, nên đã viết một bài hát, không biết anh có thích không.”

Làm sao có thể không thích chứ?

Thích. Rất thích. Chỉ là sự yêu thích này, không phải là loại yêu thích mà cậu nghĩ.

Thiệu Hành nhận lấy chiếc máy chiếu, cảm nhận được hơi ấm còn vương lại từ lòng bàn tay đối phương. Hắn nhẹ nhàng v**t v* một chút, hỏi:

“Ta có thể nghe ngay bây giờ không?”

"Đương nhiên" Thẩm Kỳ Nhiên gật đầu

“Nhưng chiếc máy chiếu này không thể phát loa ngoài, anh có mang tai nghe không?”

Thiệu Hành lắc đầu.

"Vậy anh tạm dùng của em nhé" Thẩm Kỳ Nhiên lấy một đôi tai nghe từ túi ra, điều chỉnh thử trên máy chiếu một chút, xác định đã kết nối, rồi đưa chiếc tai nghe đó cho Thiệu Hành.

“Được rồi! Nghe đi.”

Thiệu Hành không đưa tay ra, nhìn cậu:

“ Em cũng đeo một bên đi, cùng nghe.”

Thẩm Kỳ Nhiên định nói mình đã nghe rất nhiều lần rồi, nhưng thấy Thiệu Hành rất kiên quyết, cậu vẫn đeo một bên tai nghe, đưa bên còn lại cho Thiệu Hành.

Kết quả đối phương không nhận chiếc tai nghe đó, mà nắm lấy tay cậu đang cầm tai nghe, bảo Thẩm Kỳ Nhiên trực tiếp dùng tay đeo tai nghe vào tai mình.

Thẩm Kỳ Nhiên: ?

Cậu sững sờ một chút, định rút tay về, nhưng Thiệu Hành không có ý buông ra, ngược lại còn nắm chặt hơn, rồi nhắm mắt lại.

"Đừng nhúc nhích" hắn khẽ nói “Âm nhạc bắt đầu rồi.”

Giai điệu du dương đã truyền vào tai qua tai nghe, tiết tấu nhẹ nhàng, sống động. Những nốt nhạc nhảy múa như ánh nắng sớm mai lấp lánh trên lá xanh, uyển chuyển, thanh thoát, tràn đầy sức sống.

Đây là một phong cách hoàn toàn khác biệt so với Giai điệu nhẹ nhàng. Nếu Giai điệu nhẹ nhàng là sự chữa lành dịu dàng như làn gió mát phảng phất, thì bài hát này chính là ánh nắng tươi đẹp ấm áp, cũng khiến người ta cảm thấy thoải mái và say mê.

Thiệu Hành nhắm mắt lặng lẽ thưởng thức, Thẩm Kỳ Nhiên thì vẫn luôn nhìn hắn. Chiếc Tinh Toa Xa vững vàng chạy trên đường, ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ chiếu vào trong xe, phủ một vệt màu ấm lên gương mặt vốn lạnh lùng của người đàn ông.

Bàn tay đối phương đặt trên mu bàn tay mình vô cùng ấm áp, khiến Thẩm Kỳ Nhiên không kìm được nhớ lại, ngày hôm đó bàn tay Thiệu Hành ôm chặt eo mình cũng vậy, chỉ là lực đạo sẽ lớn hơn, nhiệt độ cũng nóng bỏng hơn…

Thẩm Kỳ Nhiên: !!

Phát hiện suy nghĩ của mình lạc trôi đến một nơi kỳ lạ, Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng hoàn hồn. Lúc này, bản nhạc vừa kết thúc, Thiệu Hành mở mắt.

Thẩm Kỳ Nhiên lập tức thuận thế rút tay về, đồng thời có chút thấp thỏm nhìn Thiệu Hành, như một học sinh đang mong chờ lời nhận xét về bài tập từ giáo viên.

“Thế nào? Anh thấy dễ nghe không?”

"Rất hay" đây không phải lời khen giả dối, Thiệu Hành thực sự từ tận đáy lòng cảm nhận được sự thưởng thức và yêu thích đối với bản nhạc này,

“Bài hát này tên là gì?”

"Tên là Ngày Xuân."

Nhận được phản hồi tích cực từ người nghe, Thẩm Kỳ Nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

“Trước đây khi viết thư, anh không phải đã nói mùa anh thích nhất là mùa xuân sao? Em liền muốn viết một bản nhạc mang hơi thở mùa xuân, tặng cho anh.”

Bình Luận (0)
Comment