Trong đầu nhanh chóng lướt qua những cảnh tượng trùng điệp, như một con chim đang bay nhanh lao xuống toàn bộ thành phố, cuối cùng xuyên qua từng lớp tường của Bệnh viện Thánh Đế Mã. Hình ảnh dừng lại ở căn phòng ấp trứng khổng lồ kia.
Cảnh tượng trước mắt đã không còn như ba ngày trước. Nơi đây xuất hiện vô số sợi đen dày đặc, chúng rối rắm quấn lấy nhau, nhúc nhích vươn dài. Toàn bộ căn phòng trông như một ổ huyệt khổng lồ.
Những sợi đen này một mặt bám chặt vào những tủ kính chứa đầy trứng trùng màu trắng, mặt khác lại lan tràn về phía trần nhà.
Không, đó không còn là trần nhà bình thường nữa, mà là một không gian màu đen méo mó. Tất cả sợi đen đều từ nơi đây kéo dài ra, những trứng trùng bị cuốn đi cũng đều bị ném vào trong đó. Nó như một cái miệng rộng màu đen tham lam, không ngừng nuốt chửng những tinh thần mẫu thể chưa được thôi hóa này.
Quả nhiên. Đúng như dự đoán của mình.
Hòn đá trong lòng Thiệu Hành cuối cùng cũng rơi xuống đất, đáy lòng hắn một mảnh thanh tịnh.
Thì ra… đây mới là bản chất và chân tướng của thế giới kỳ lạ này.
Thẩm Kỳ Nhiên ngủ mơ màng, khi trở mình theo bản năng sờ sang bên cạnh, lại chỉ chạm vào tấm đệm trống rỗng.
Bộ não hỗn độn dần dần tỉnh táo, cậu xoa xoa mắt, ánh mắt mơ hồ lướt vài vòng trong phòng, cuối cùng cũng tìm thấy người mình muốn tìm.
“Thiệu Hành?”
Người kia đứng bên cửa sổ, đang nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài. Thẩm Kỳ Nhiên liếc nhìn giờ trên điện thoại, bây giờ mới nửa đêm ba giờ, là lúc đêm tối nhất.
Cảm giác mơ hồ được một tia bất thường, Thẩm Kỳ Nhiên xuống giường đi đến bên cạnh người kia: “Sao anh lại tỉnh?”
Phòng quá tối, cậu không nhìn rõ vẻ mặt Thiệu Hành. Đang nghĩ có nên bật đèn không thì bàn tay rũ bên người đột nhiên bị đối phương nắm lấy, tiếp đó đã được ôm vào lòng người đàn ông.
Thẩm Kỳ Nhiên có chút bối rối, cậu im lặng ôm chặt đối phương, cẩn thận nói: “Có chuyện gì sao?”
Sự im lặng kéo dài, Thiệu Hành đột nhiên thở dài.
“Kỳ Nhiên.” Hắn khẽ nói.
“Anh có thể phải rời đi một thời gian.”
Thẩm Kỳ Nhiên sững sờ: “Anh muốn đi đâu?”
“Anh đã tìm thấy thời không của thế giới này, ngay trong phòng ấp trứng của Bệnh viện Thánh Đế Mã.” Thiệu Hành bình tĩnh nói
“Nhưng hướng đi của nó, rất có thể là ổ huyệt của Nữ Vương Trùng tộc .”
Khi phát hiện những trứng trùng đó là tinh thần mẫu thể chưa được thôi hóa, hắn đã có sự nghi ngờ này. Phương thức vận hành của thế giới này hoàn toàn là vì sinh sản mà tồn tại. Ngay cả Đảng Nhân Tộc có trình độ thức tỉnh khá cao cũng không thể đối kháng với ý chí tối cao này.
Một lượng lớn trứng trùng được sinh ra, chỉ có số rất ít được nuôi dưỡng thành trùng trưởng thành, phần lớn trứng trùng đều biến mất không rõ, bởi vì chúng đều thông qua thời không, bị Nữ Vương Trùng tộc thu thập và hấp thụ.
Nhiệm vụ quan trọng nhất của Nữ Vương Trùng tộc chính là sinh sản. Mặc dù nó bị trọng thương, vẫn không ngừng phát tán tinh thần mẫu thể của mình. Điểm này đã được kiểm chứng – ở thế giới của mình, mặc dù một lượng lớn tinh thần mẫu thể đã bị phá hủy và tiêu diệt, nhưng vẫn có những ký sinh mới xuất hiện.
Những bào tử mẫu thể này phiêu tán trong vũ trụ, phạm vi rộng, số lượng nhiều, căn bản khó lòng phòng bị.
Và thế giới mà hắn đang ở hiện tại, chính là kho sinh sản của Trùng tộc nữ vương, cũng có thể gọi là một trong những “buồng trứng” của nó. Đây là một thế giới đã bị cải tạo hoàn toàn, nên nó mới khép kín đến vậy, khó có thể tiến vào, lại còn có những quy tắc khắc nghiệt không thể tưởng tượng.
Ở đây, dù là Đảng Trùng Tộc hay Đảng Nhân Tộc, tất cả đều chỉ là công cụ sinh sản mà thôi.
Những thế giới bị Nữ Vương Trùng tộc “chiếm làm của riêng” như thế này, chắc hẳn còn rất nhiều.
“Chỉ khi Nữ Vương Trùng tộc bị tiêu diệt, những thế giới này mới có thể hoàn toàn giải thoát.”
Thiệu Hành trầm thấp nói
“Sự giam cầm của thế giới không còn, thời không bình thường mới có thể mở ra, chúng ta mới có thể rời khỏi đây.”
Nghe xong Thiệu Hành kể, Thẩm Kỳ Nhiên rất lâu không nói nên lời. Cậu thật sự không ngờ, chân tướng của thế giới này lại là như vậy.
“Cho nên… anh định như bốn năm trước, lại một mình thâm nhập ổ huyệt của nó, đối đầu trực diện với nó sao?”
Thiệu Hành không nói gì, và sự im lặng này, đại diện cho sự mặc nhận.
“Em có thể đi cùng anh không?” Thẩm Kỳ Nhiên hỏi.
“Không được.” Thiệu Hành nói như chém đinh chặt sắt nói.
“Mang theo em, anh sẽ phân tâm.”
Thẩm Kỳ Nhiên biết Thiệu Hành lo lắng cho sự an toàn của mình, nên mới nói thẳng thừng như vậy. Nhưng trơ mắt nhìn đối phương một mình lao vào nguy hiểm, lòng cậu thật sự không dễ chịu.
“Anh đã nói rồi, Nữ Vương Trùng tộc không khó đối phó như em tưởng, khó giải quyết nhất chính là không thể tìm thấy bản thể của nó.”
Thiệu Hành xoa đầu người yêu, giọng nói mềm mại hơn một chút :
“Tinh thần mẫu thể nhất thiết phải được Nữ Vương Trùng tộc thôi hóa mới có thể phát huy tác dụng, nên nơi những trứng trùng này đi đến, tất nhiên là nơi Nữ Vương Trùng tộc đang ở. Cơ hội ngàn năm có một này , anh không thể bỏ lỡ.”
Thẩm Kỳ Nhiên ôm chặt Thiệu Hành hơn một chút, không nói gì.
Cậu biết quyết tâm của đối phương đã định, mình không thể ngăn cản, cũng không nên ngăn cản.
Thiệu Hành không phải là vật sở hữu của riêng mình cậu, đối phương còn gánh vác sứ mệnh và trách nhiệm của một quân nhân.
Chuyện tiêu diệt Nữ Vương Trùng tộc , hắn nhất thiết phải làm.
“Được.” Rất lâu sau, Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng buông tay. Cậu ngẩng đầu lên, trong bóng đêm chăm chú nhìn đôi mắt của người kia.
“Em sẽ ở lại đây, chờ anh trở về.”
Thiệu Hành gật đầu, hắn xoa mặt Thẩm Kỳ Nhiên, đột nhiên ngập ngừng một chút, do dự mở lời.
“Nếu anh…”
“Không có nếu!” Thẩm Kỳ Nhiên lập tức cắt ngang lời hắn :
“Anh nhất định sẽ thành công, chúng ta cũng nhất định sẽ đoàn tụ lần nữa.”
Cậu nắm chặt tay đối phương, cố chấp nói.
“Em sẽ chờ anh trở về. Nếu anh không trở lại, em sẽ đi tìm anh. Chia ly chỉ là tạm thời, chúng ta nhất định sẽ lại ở bên nhau. Không có nếu, chỉ có nhất định, nhất định!”
Cậu nói một cách vội vàng như vậy, đầy sức lực như muốn gắt gao định chặt kết quả duy nhất này vào tương lai. Thiệu Hành giật mình, cuối cùng cũng lộ ra nụ cười duy nhất trong đêm nay.
“Đúng vậy.” Hắn nhẹ nhàng hôn trán đối phương
“Nhất định.”
Anh nhất định sẽ thành công.
Anh nhất định có thể trở về đoàn tụ cùng em.
Anh cũng nhất định sẽ mang theo em, thuận lợi trở về thế giới của chúng ta.
Nhất định. Nhất định.
️️️️️️️️️️️️️️
Lời tác giả muốn nói:
Chương sau đại kết cục!