“Em có đồng ý gả cho anh, cùng anh chung sống trọn đời này không?”
Ngay khi Thiệu Hành nói ra những lời này, trên màn hình lớn phía sau sân khấu cũng hiển thị dòng phụ đề nổi bật. Lúc này, khán giả dưới sân khấu mới nhận ra: Buổi hòa nhạc ngoài trời lãng mạn, rải tiền khắp nơi này, hóa ra thực chất là một lễ cầu hôn!
“Đồng ý đi !” Ngay lập tức có người lớn tiếng hô vang
“Đồng ý! Đồng ý!”
Không khí tại hiện trường vốn đã nồng nhiệt, giờ màn cầu hôn này lại càng k*ch th*ch nhiệt huyết của mọi người. Ai nấy đều cười đùa, tiếng hô “Đồng ý! Đồng ý!” đồng loạt nhanh chóng hòa thành tiếng gầm long trời lở đất , vang vọng trên không trung trong công viên bờ sông.
Đến nước này, Thẩm Kỳ Nhiên cũng hiểu ra bản chất của buổi hòa nhạc này là gì. Cậu còn mỏi mắt mong chờ Thiệu Hành về trường tìm mình, ai ngờ tên này lại đảo khách thành chủ, trực tiếp giăng bẫy để dụ dỗ mình đến đây.
Nếu đã sa vào bẫy, ngoài việc đồng ý Thiệu Hành ra, còn có thể làm gì được nữa đây?
Thẩm Kỳ Nhiên gật đầu. Có lẽ là lần đầu tiên được người khác cầu hôn trịnh trọng đến vậy, hoặc có lẽ ánh mắt Thiệu Hành nhìn cậu quá đỗi thâm tình, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy tim mình chưa bao giờ đập dồn dập như thế, khuôn mặt cũng vì ngượng ngùng mà đỏ bừng.
“…Được.” Cậu nhẹ giọng nói “Em đồng ý.”
Đám đông lập tức vỡ òa trong tiếng hoan hô và vỗ tay nhiệt liệt, còn có người không ngừng huýt sáo. Thiệu Hành cầm lấy nhẫn cưới, dưới sự chứng kiến của hàng ngàn người tại hiện trường, đeo chiếc nhẫn đó vào tay Thẩm Kỳ Nhiên.
Vì đây chỉ là nhẫn đính hôn, nên tạm thời được đeo ở ngón giữa bàn tay trái. Khi chiếc nhẫn một lần nữa được đeo vào tay, Thẩm Kỳ Nhiên cảm xúc dâng trào. Cậu chợt hiểu ra vì sao Thiệu Hành lại cố chấp muốn cùng cậu trải quá trình kết hôn một lần nữa như vậy — có những nghi thức quả thực không nên bỏ qua.
Chúng giống như những cột mốc được đánh dấu trên đường đời. Bỗng nhiên ngoảnh lại, những chông gai và chia lìa từng trải giờ đã hoàn toàn bị họ bỏ lại phía sau; hướng về tương lai, từ nay cuộc đời họ, bao gồm cả tình cảm của họ, sẽ lại là một diện mạo hoàn toàn mới.
Đeo xong nhẫn đính hôn, Thiệu Hành đứng dậy khỏi mặt đất. Hắn vẫn nắm tay Thẩm Kỳ Nhiên, dưới sân khấu có người hét lớn một tiếng.
“Hôn đi ! Hôn một cái! Hôn một cái!”
Lời đề nghị này lập tức nhận được sự đồng tình của toàn bộ khán giả. Trong tiếng hô vang dội “Hôn một cái! Hôn một cái!”, Thiệu Hành mỉm cười nhìn về phía Thẩm Kỳ Nhiên. Không ngờ người sau phản ứng nhanh hơn, trước khi Thiệu Hành cúi xuống, Thẩm Kỳ Nhiên đã kiễng mũi chân, vòng tay ôm lấy cổ hắn và hôn lên.
“Oa oa oa oa oa !!!” Giữa tiếng hoan hô và ồn ào như sóng nước, hai người nhanh chóng kết thúc nụ hôn thâm tình và triền miên. Khi tách nhau ra, Thiệu Hành nghe thấy Thẩm Kỳ Nhiên khẽ nói bên tai hắn.
“Cảm ơn anh vì bất ngờ này.”
“Nhưng chúng ta bây giờ nên tìm một nơi yên tĩnh để nói chuyện đàng hoàng.”
Thiệu Hành gật đầu. Sân khấu giữa đám đông hiển nhiên không phải nơi tốt để trò chuyện. Thiệu Hành và Thẩm Kỳ Nhiên hiểu ý nhau, cùng nhau ra hiệu với khán giả dưới sân khấu, sau đó nắm tay thong dong rời khỏi sân khấu. Còn lại sự náo nhiệt và ồn ào mà họ bỏ lại phía sau, cứ giao cho người dẫn chương trình lên sân khấu xử lý.
Vòng qua phía sau sân khấu, rời xa khu vực biểu diễn âm nhạc hội còn đang tiếp diễn, những người đi đường xung quanh dần thưa thớt. Họ nhanh chóng rời khỏi bãi cỏ, đi vào một con đường bê tông bình thường. Ven đường đậu một chiếc ô tô màu đen có hình dáng độc đáo. Thẩm Kỳ Nhiên liếc nhìn logo xe, hóa ra là một chiếc siêu xe đắt đỏ, trông còn rất mới. Không biết là đại gia nhà nào có nhã hứng chạy đến công viên bờ sông để du ngoạn.
Họ càng đi càng gần, Thẩm Kỳ Nhiên đang định tránh chiếc siêu xe đó, đột nhiên thấy Thiệu Hành cầm thứ gì đó trong tay. Hắn bấm một cái, đèn xe lóe lên vài lần, rồi “tách” một tiếng, xe được mở khóa.
Thẩm Kỳ Nhiên: “?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “Này, đây là xe của anh sao??”
Thiệu Hành gật đầu, thuận tay ném chìa khóa xe cho Thẩm Kỳ Nhiên. Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng đỡ lấy, cậu kiểm tra đi kiểm tra lại logo xe và chìa khóa, lại khóa rồi mở khóa vài lần, cuối cùng xác nhận Thiệu Hành quả thực không lừa cậu.
“Anh, anh không phải nói ở thế giới này tinh thần lực bị hạn chế rất lớn sao?” Thẩm Kỳ Nhiên ngạc nhiên nói “Duy trì một vật thể từ tinh thần lực lớn như vậy, anh vẫn làm được sao?”
“Đây không phải vật thể được cụ hiện hóa từ tinh thần lực, nó là đồ thật.”
“?”
Thiệu Hành vỗ vỗ cửa xe, cười với Thẩm Kỳ Nhiên: “Đây là anh mua.”
“Mua?” Thẩm Kỳ Nhiên hơi ngớ người, đột nhiên lại nghĩ đến một chuyện.
“A! Nói mới nhớ, vừa rồi cái lễ cầu hôn đó cũng cực kỳ xa hoa, vừa nhìn là đã thấy siêu đắt, siêu tốn tiền! Chẳng lẽ cũng là do anh bỏ tiền ra làm??”
“Chứ sao?” Thiệu Hành nhướng mày .
“ Chắc không phải là anh tẩy não họ để họ làm lao động miễn phí chứ.”
“Anh, tiền đâu ra vậy?” Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn choáng váng : “Anh không phải đi cướp ngân hàng đấy chứ? Hay là in tiền giả? Hoặc là trực tiếp giả mạo thân phận một phú thương?? Chuyện phạm pháp chúng ta không thể làm đâu! Thiệu Hành anh đừng có làm bậy ở đây đấy!”
Thiệu Hành bị vẻ mặt hoảng loạn của Thẩm Kỳ Nhiên chọc cười, khẽ cười: “Yên tâm, thủ đoạn của anh tuyệt đối hợp pháp.”
“?”
“Em biết mà, bản chất của tinh thần lực là sức ảnh hưởng đến thế giới vật chất. Thay đổi thuộc tính vật chất, đương nhiên cũng coi như một trong những năng lực của tinh thần lực.” Thiệu Hành cúi xuống hái một chiếc lá xanh từ bụi cây ven đường, kẹp giữa hai ngón tay. Dưới sự chứng kiến của Thẩm Kỳ Nhiên, chiếc lá xanh biếc đó dần biến thành màu vàng, cuối cùng hoàn toàn trở thành một phiến lá vàng ròng, phản chiếu ánh vàng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Thẩm Kỳ Nhiên: “!!”
Thiệu Hành tùy tay đưa chiếc “lá vàng” đó cho Thẩm Kỳ Nhiên, giải thích: “Bên các em, vật ngang giá thông thường là hoàng kim, khá dễ chuyển hóa. Cái này hoàn toàn không phải vật thể được tạo ra từ tinh thần lực, mà là vật chất tồn tại thật, sau đó cũng sẽ không biến mất. Nếu khó hiểu quá, em cứ coi như anh đi khai thác một ngọn núi vàng đi.”
Thẩm Kỳ Nhiên nghe xong há hốc mồm.
Cậu ngẩn người ước lượng chiếc lá vàng trong tay, hơi nặng, đúng là cảm giác của vàng.
Khỉ thật! Hay đây là biến cát thành vàng trong truyền thuyết!
…Chồng mình ngầu quá, đột nhiên không muốn cố gắng nữa thì làm sao đây.
Thấy Thẩm Kỳ Nhiên ngây ngốc, chưa hoàn hồn, Thiệu Hành cười nhéo nhéo mặt cậu, sau đó kéo cửa ghế phụ ra, làm động tác “mời”.
“Tài liệu thân phận của anh cũng đã làm xong rồi, em lên xe rồi xem đi.”
Tất cả giấy tờ tùy thân của Thiệu Hành đều nằm trong một chiếc cặp tài liệu, đặt trên ghế phụ. Thẩm Kỳ Nhiên ngồi vào xe, lập tức nóng lòng mở cặp, lật xem những tài liệu đó, nhìn đến mức há hốc mồm.
Cái gì mà chứng minh thư, thẻ ngân hàng, thẻ bảo hiểm xã hội, bằng lái xe, sổ hộ khẩu… đầy đủ cả, còn có bằng tốt nghiệp tiểu học, trung học, đại học. Cậu thậm chí còn thấy cả một quyển giấy chứng nhận bất động sản!
Thẩm Kỳ Nhiên xem địa chỉ trên giấy chứng nhận bất động sản, tọa độ là một thành phố mà cậu chưa từng nghe nói đến. Cậu dùng điện thoại tra cứu một chút, đây là một thành phố nhỏ vô danh ở vùng biên thùy. Không biết có phải vì quá vô danh tiểu tốt hay không mà thông tin giới thiệu về thành phố này trên mạng rất ít, ảnh cũng chẳng có mấy tấm. Và địa chỉ các trường học trên bằng tốt nghiệp tiểu học, trung học, đại học của Thiệu Hành cũng đều tập trung ở thành phố này.
“Những tài liệu này đều do tự anh làm sao?”
Thẩm Kỳ Nhiên kiểm tra đi kiểm tra lại các giấy tờ này, cảm thấy tay nghề quá đỉnh, hoàn toàn không thấy dấu vết làm giả.
“Anh bỏ tiền tìm người làm.” Thiệu Hành nói
“Chuyện chuyên nghiệp thì cứ để người chuyên nghiệp làm sẽ tốt hơn.”
“Anh đi chợ đen tìm dân chuyên làm giấy tờ giả sao?” Thẩm Kỳ Nhiên rất ngạc nhiên, cậu không ngờ Thiệu Hành mới đến mấy ngày mà lại tìm được đường dây đặc biệt này “Ách, họ làm việc có đáng tin cậy không? Sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Cậu không muốn khi dẫn Thiệu Hành ra ngoài đi máy bay, đột nhiên bị chặn lại ở cửa kiểm tra an ninh, rồi bị nói “Thưa ngài, chứng minh thư của ngài là giả” thế thì quá xấu hổ.
Thiệu Hành cười cười, nhẹ bẫng nói một câu làm tam quan của Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn đảo lộn.
“Em sẽ không cho rằng ở thế giới này, chỉ có một mình anh là người đến từ dị thế giới chứ?”
Thẩm Kỳ Nhiên: “???”
Thẩm Kỳ Nhiên: “Cái, có ý gì!”
“Chính là ý mà em đang nghĩ đó.” Thiệu Hành thuần thục khởi động xe, chạy lên đại lộ. Mặc dù hắn chỉ mất nửa giờ học kỹ thuật lái xe của thế giới này hai ngày trước, nhưng giờ trình độ đã không thua gì tài xế lâu năm.
“Người cấp bách cần có thân phận để hòa nhập xã hội không chỉ có mình anh. Con đường đó tạo ra thân phận chắc chắn sẽ không có vấn đề, em cứ yên tâm.”
Thẩm Kỳ Nhiên kinh ngạc đến mức nửa ngày không nói nên lời, mãi lâu sau mới tiêu hóa được thông tin này. Cậu đặt lại từng giấy tờ vào cặp tài liệu, ngẩn ngơ một lúc lâu, trong lòng dần dần ổn định lại.
Dù sao đi nữa, hiện tại thân phận của Thiệu Hành đã được giải quyết ổn thỏa. Rào cản cứng nhắc ngăn trở hai người đăng ký kết hôn đã không còn. Vấn đề còn lại cần giải quyết là làm thế nào để tiết lộ chuyện kết hôn cho người thân, bạn bè của mình. Lời nói và cách thức chắc chắn phải được suy nghĩ kỹ lưỡng một chút, nếu không họ chắc chắn sẽ giống Trần Sâm…
Ơ? Mình có phải đã quên gì đó không?
…
À đúng rồi! Trần Sâm! Anh ta còn ở công viên bờ sông mà! Sao mình lại quên mất kẻ phiền phức này chứ!!
Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng móc điện thoại ra. Khi lên sân khấu biểu diễn cậu đã đặt điện thoại ở chế độ im lặng trước, vừa rồi xuống sân khấu quên không trả về chế độ bình thường, thảo nào không nhận được tin nhắn hay thông báo. Thẩm Kỳ Nhiên mở khóa điện thoại xem, Trần Sâm đã gọi cho cậu sáu cuộc điện thoại, tin nhắn WeChat cũng mười mấy tin.
Tuy nhiên, những tin nhắn này không có một chữ nào xuất hiện, tất cả đều là một chuỗi dài các dấu chấm hỏi và dấu ba chấm, thể hiện đầy đủ sự kinh ngạc và mờ mịt của người gửi.
Thẩm Kỳ Nhiên: "..."
Thẩm Kỳ Nhiên lúc này đang chột dạ, rất chột dạ, cực kỳ chột dạ.
Mới hôm qua Trần Sâm còn hết lòng khuyên nhủ cậu đừng kết hôn chớp nhoáng, nói yêu đương thì được, nhưng kết hôn thì nhất thiết phải thận trọng. Kết quả hôm nay mình lại đường hoàng chấp nhận lời cầu hôn trước mặt mọi người. Thế này thì… Đổi lại mình là Trần Sâm, chắc chắn cũng phát điên lên mất.
“Hiện tại anh làm nghề gì?” Thẩm Kỳ Nhiên hỏi Thiệu Hành. Trần Sâm khó chịu nhất về Thiệu Hành là hắn không có nghề nghiệp đàng hoàng, như một kẻ thất nghiệp lang thang không rõ lai lịch. Giờ thân phận của Thiệu Hành cuối cùng cũng đã ổn thỏa, Thẩm Kỳ Nhiên có thể công khai một số chi tiết cho Trần Sâm, điều này có thể giúp xóa bỏ đáng kể những lo ngại của đối phương.
Thiệu Hành lấy ra từ trong ngực một quyển sổ nhỏ màu đỏ. Thẩm Kỳ Nhiên cầm lấy xem, trực tiếp “Ngọa tào” một tiếng.
Đây là một quyển chứng nhận sĩ quan, có đủ cả họ tên, ảnh, số hiệu, chức vụ, quân hàm, thậm chí cả dấu của đơn vị cấp và dấu dập nổi. Thẩm Kỳ Nhiên cẩn thận phân biệt con dấu, cơ quan cấp là
“Bộ An ninh Quốc gia Đội Hình Thành 69” chức vụ là cán sự, quân hàm là thiếu tá.
“Sao cả cái này cũng có thể làm giả được vậy??” Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn sửng sốt.
Ở quốc gia này, địa vị của quân nhân vẫn rất cao, nhưng tương ứng, hành vi giả mạo quân nhân cũng sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Ngay cả loại giấy tờ này cũng dám làm giả, đám người ở chợ đen kia gan cũng quá lớn rồi, đúng là muốn tiền không muốn mạng mà!
“Cũng không hẳn là giả hoàn toàn.” Có một số việc Thiệu Hành không thể nói rõ với Thẩm Kỳ Nhiên, chỉ có thể ám chỉ một cách tương đối mờ mịt: “Đây là một giao dịch. Nếu sau này có một số việc cần anh giúp, anh không thể từ chối.”
Thẩm Kỳ Nhiên sững sờ, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Cậu không khỏi nhìn lại quyển chứng nhận sĩ quan đó, ánh mắt dừng lại ở cơ quan cấp. Xem ra “Bộ An ninh Quốc gia” này rất thâm sâu. Để nhanh chóng có được thân phận chính thức, Thiệu Hành mới có thể bàn bạc với bên đó, và từ đó đạt được giao dịch. Ai có thể ngờ, nguyên soái lừng lẫy của đế quốc khi thay đổi thế giới, lại phải làm một thiếu tá nhỏ bé, còn phải mang theo điều khoản hợp tác không thể từ chối. Thẩm Kỳ Nhiên thật sự càng nghĩ càng ngũ vị tạp trần.
“Kết hôn thôi mà, anh cần gì phải vội vàng đến thế.” Thẩm Kỳ Nhiên thở dài, nhỏ giọng nói.
“Chúng ta cũng sẽ không bỏ trốn đâu.”
Thiệu Hành không nói gì, hắn vững vàng điều khiển xe, dừng lại từ từ khi gặp đèn đỏ. Thiệu Hành chăm chú nhìn con số đếm ngược trên đèn tín hiệu, đột nhiên mở miệng.
“Thật ra vừa rồi khi cầu hôn trên sân khấu, anh rất lo lắng.” Hắn nói “Anh rất sợ em sẽ từ chối anh.”
Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người: “Sao có thể?”
Thiệu Hành khẽ cười, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, có thoáng chút ảm đạm, nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu đi.
“Không đến phút cuối cùng, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra chứ.” Hắn nhẹ giọng nói.
Cũng giống như lần trước khi mình tỉnh dậy sau lần thăng cấp thứ hai, sao có thể ngờ được, lại nghe thấy Thẩm Kỳ Nhiên "chết”. Chính từ lúc đó, hắn mới thấm thía điều gọi là thế sự vô thường, hiểu ra rằng dù có trọng sinh một lần, rất nhiều chuyện vẫn không thể kiểm soát. Vì vậy hắn không dám chờ, cũng không muốn chờ, chỉ khi nhanh chóng xác thực, hắn mới có thể yên tâm.
Bàn tay đặt trên vô lăng đột nhiên ấm áp. Thiệu Hành sững sờ, hóa ra là Thẩm Kỳ Nhiên đã nắm lấy tay hắn. Đối phương không nói gì cả, chỉ cười với hắn. Thiệu Hành nhìn cậu, hơi ấm của đôi bàn tay đan vào nhau dường như lan tỏa thẳng vào tận đáy lòng. Khoảnh khắc dịu dàng và đồng hành không lời này, thắng cả ngàn vạn lời thề và hứa hẹn.
Đèn đỏ đếm ngược kết thúc, đèn xanh bật sáng. Thiệu Hành một lần nữa khởi động xe, tiếp tục chạy trên con đường lớn rộng mở đầy ánh mặt trời.
Thẩm Kỳ Nhiên dùng điện thoại chụp ảnh chứng nhận sĩ quan của Thiệu Hành, sau đó gửi cho Trần Sâm. Đương nhiên, Thẩm Kỳ Nhiên cũng đã gửi tin nhắn giải thích cho Trần Sâm, đại ý là thân phận của Thiệu Hành không có vấn đề gì, mặc dù thời gian hai người gặp mặt không lâu, nhưng tình cảm của mình và Thiệu Hành khi yêu online đã đủ sâu đậm, việc kết hôn cũng là do mình đã suy nghĩ thận trọng rồi mới quyết định, dặn Trần Sâm không cần quá lo lắng, v.v.
Tin nhắn vừa gửi đi được một phút, điện thoại của Trần Sâm lập tức gọi lại. Thẩm Kỳ Nhiên bắt máy, nghe thấy đầu dây bên kia hỏi thẳng:
“ Anh ta là quân nhân ư? Thật hay giả??”
“Thật.” Thẩm Kỳ Nhiên lần này đầy tự tin, bình tĩnh nói : “Trên giấy chứng nhận không phải có ghi số hiệu sao? Cậu có thể tra. Tôi đã nói sớm rồi mà, người này không có vấn đề gì đâu, cậu căn bản không cần…”
“Bây giờ trọng điểm không phải là thân phận anh ta có vấn đề hay không?!” Giọng Trần Sâm đầy vẻ thất vọng vì ghét sắt không rèn thành thép, “Trọng điểm là anh ta là quân nhân, cậu kết hôn với anh ta tức là quân hôn! Cậu bây giờ vội vàng cuống quýt kết hôn chớp nhoáng với anh ta, về sau phát hiện không hợp thì làm sao? Quân hôn là không thể ly hôn! Cậu thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Giọng Trần Sâm quá lớn, Thiệu Hành cũng nghe rõ mồn một. Hắn không khỏi sững sờ, nhìn Thẩm Kỳ Nhiên một cái.
“Quân hôn không thể ly hôn ư? Lại còn có chuyện tốt như vậy?”
️️️️️️️️️️️️️️
Lời tác giả muốn nói:
Tổng Thiệu: Thế giới bên này cũng thật tuyệt vời quá đi! Kết hôn! Kết hôn ngay lập tức!!
PS: Không nên áp dụng vào thực tế. Quân hôn trong thực tế vẫn có thể ly hôn nhé, nhưng với điều kiện là bên quân nhân có lỗi nghiêm trọng. Nếu không, chỉ cần quân nhân không đồng ý, sẽ không được phép ly hôn.