Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật

Chương 46

Các vị đại ca đại tỷ, xin hãy thương tình chừa cho bọn trẻ một con đường sống với!

Lời cầu khẩn ấy như đánh dấu cho hồi kết của những cuộc bàn tán sôi nổi. Màn hình giữa đại sảnh đột nhiên thay đổi, danh sách các thí sinh đợt phỏng vấn đầu tiên cùng số phòng lần lượt hiện ra.

Đám đông lập tức xôn xao, những thí sinh được gọi tên nhanh chóng đi theo hướng phòng phỏng vấn tương ứng.

Thẩm Kỳ Nhiên và Âu Thụy không có tên trong đợt này, nhưng họ cũng hòa vào dòng người, đi đến khu vực phòng phỏng vấn chuyên ngành để chờ đến lượt.

Khi phỏng vấn tiến hành được vài lượt, Thẩm Kỳ Nhiên đang nhàm chán nhìn quanh thì chợt thấy mấy người đi lên từ cầu thang phía bên kia đại sảnh.

Dẫn đầu là một ông lão tóc bạc nhưng tinh thần sáng láng. Trên tường đại sảnh có treo ảnh chân dung của ông — đích thị là viện trưởng đương nhiệm của Học viện Moria.

Nhiều học sinh thấy ông liền vội đứng dậy chào hỏi. Thẩm Kỳ Nhiên cũng bị thu hút ánh nhìn, nhưng không phải bởi viện trưởng mà là bởi người đi cùng ông.

Đó là một người đàn ông tóc đỏ, dung mạo anh tuấn, cử chỉ nhã nhặn, nụ cười lễ độ nhưng lại phảng phất nét lạnh lùng xa cách. Một ánh mắt như cười mà không phải cười.

Tử tước Khẳng Trạch ? Sao anh ta lại đến đây?

Nhóm người ấy rõ ràng chỉ đi ngang qua, không dừng lại mà tiếp tục lên tầng. Nhưng khi đi qua khúc ngoặt thang lầu, Khẳng Trạch như có cảm ứng, khẽ liếc mắt nhìn sang phía này.

Thẩm Kỳ Nhiên lập tức phản xạ nép người ra sau lưng Âu Thụy, miễn cưỡng tránh được ánh nhìn của anh ta.

“Có chuyện gì sao, tử tước tiên sinh?” Viện trưởng hỏi.

Khẳng Trạch liếc nhìn một vòng quanh đại sảnh: “Những người này là ai?”

“Hôm nay là đợt khảo thí nhập học thứ hai, đều là các thí sinh đang chờ phỏng vấn.”

“À.” Khẳng Trạch khẽ gật đầu, không hỏi thêm gì nữa.

Chờ đoàn người biến mất ở cầu thang, Thẩm Kỳ Nhiên mới ngồi thẳng dậy. Cậu cũng không sợ người khác biết mình tới tham gia phỏng vấn, nhưng Khẳng Trạch là tâm phúc của Heather — mà giữa cậu và Heather đã trở mặt, tất nhiên càng ít tiếp xúc càng tốt.

Đúng lúc đó, nhóm thí sinh phỏng vấn trước lục đục bước ra, nội dung trên giao diện cập nhật nhanh chóng, và tên của Thẩm Kỳ Nhiên cũng đã xuất hiện.

“Cố lên!” Âu Thụy giơ tay làm động tác cổ vũ, “Cả hai chúng ta đều phải làm tốt nhé, cùng nhau trở thành bạn học!”

“Ừ.” Thẩm Kỳ Nhiên mỉm cười.

Phòng phỏng vấn là một phòng học chuyên về âm nhạc, hai giám khảo đã ngồi sẵn phía sau bục giảng. Một người là phụ nữ trung niên trông nghiêm khắc, người còn lại là một giám khảo trẻ tuổi, có vẻ là trợ lý giảng dạy.

Hắn lật giở hồ sơ trong tay, khi nhìn thấy tên "Thẩm Kỳ Nhiên" thì hơi sững lại, khẽ liếc cậu một cái.

“Thí sinh Thẩm Kỳ Nhiên phải không?”

Thẩm Kỳ Nhiên ngồi xuống chiếc ghế đối diện bục giảng, gật đầu lễ phép: “Vâng.”

Sau khi xác nhận thân phận không sai, giám khảo trẻ tuổi bắt đầu ra đề.  Nghề nghiệp Chuyên ngành âm nhạc này chỉ là một nhánh nhỏ trực thuộc Học viện Moria, không phải chuyên ngành trọng điểm nên tiêu chuẩn đầu vào không quá cao.

Các câu hỏi của giám khảo tuy có phần khó hơn bài thi viết, nhưng không đến mức gây áp lực. Nhờ chuẩn bị kỹ lưỡng, Thẩm Kỳ Nhiên ứng phó vô cùng trôi chảy.

Giám khảo trẻ gật đầu hài lòng, nữ giám khảo bên cạnh tuy không nói gì, nhưng ánh mắt cũng dịu đi nhiều. Sau khi họ hoàn thành phần chấm điểm, một màn hình màu lam hiện lên trước mặt Thẩm Kỳ Nhiên, giữa màn hình là một nút ấn.

“Xin rút thẻ đề thực hành.” Nữ giám khảo nói.

Thẩm Kỳ Nhiên ấn nút theo hướng dẫn, màn hình chớp sáng rồi hiện ra một biểu tượng màu vàng.

“Trình diễn nhạc cụ.” Bên kia, nữ giám khảo cũng nhận được thông tin đồng bộ, hỏi: “Em có mang nhạc cụ theo không?”

“Ở đây có cung cấp đàn piano không ạ?” Thẩm Kỳ Nhiên hỏi lại.

Giám khảo nam gật đầu, chỉ vào cánh cửa nhỏ bên tay phải phòng học: “Bên trong có một giám khảo phụ trách phần thực hành. Em vào đó nhé.”

“Vâng.”

Thẩm Kỳ Nhiên đứng dậy cúi chào, bước đến phía cánh cửa.

Ngay khi cậu khuất sau cánh cửa, giám khảo trẻ tuổi ngồi bên ngoài liền như trút được gánh nặng, thở dài nhẹ nhõm rồi cười nói với đồng nghiệp:

“Không tệ nhỉ. Tôi cứ nghĩ mấy đứa đăng ký ngành âm nhạc chuyê nghiệp toàn là đám ăn chơi lông bông.”

“Nhưng vẫn không thể so được với học sinh của hệ Âm nhạc chính quy.” Nữ giám khảo lắc đầu, “Tài năng thật sự đều chọn hệ Âm nhạc rồi. Tới chỗ chúng ta thường chỉ là để lấy chứng chỉ nghề.”

“Bao giờ mới được chuyển về giảng dạy bên hệ Âm nhạc đây...” Giám khảo nam thở dài chán nản, “Tôi vẫn thích dạy bọn trẻ bên đó hơn…”

Vừa lướt màn hình thiết bị cá nhân, hắn bỗng hét lên: “Oa, ghê thật!”

“Hệ Âm nhạc năm nay có thí sinh tân sinh mạnh ghê! Kết quả kiểm tra thực hành cho tiết mục tổng hợp đạt tận 86 điểm! Là tân sinh mà?”

Nữ giám khảo cũng ngạc nhiên, mở thiết bị của mình ra xem tin tức mới nhất được cập nhật trong hệ thống.

“Thì ra là thiếu gia nhà Constantine…” Cô trầm ngâm, “Vậy thì cũng dễ hiểu.”

“Hệ Âm nhạc chắc sắp ăn mừng lớn rồi!”

Dù hiện tại không còn giảng dạy bên đó, nam giám khảo vẫn cảm thấy vui lây, cười rạng rỡ: “Mấy năm nay bọn mình luôn bị Học viện Âm nhạc Ambers vượt mặt. Lần này cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt rồi!”

Thẩm Kỳ Nhiên ngồi xuống trước cây đàn piano. Đối diện là một nữ giám khảo trẻ tuổi.

So với hai giám khảo bên ngoài, cô này rõ ràng thân thiện hơn hẳn. Cô mỉm cười, chỉ vào bản nhạc trên giá đàn:

“Em được tự chọn bản nhạc để trình diễn, có thể cải biên nhẹ theo khả năng. Thời lượng diễn tấu không quá 10 phút.”

Ở thế giới này, âm nhạc và tinh thần lực luôn gắn liền với nhau. Mỗi người có đặc điểm tinh thần lực khác nhau, nên hiệu quả khi chơi nhạc cũng sẽ khác biệt — giống như cách người ta chọn trang phục phù hợp với làn da và vóc dáng để tạo ra diện mạo hoàn hảo nhất.

Vì thế, việc điều chỉnh bản nhạc sao cho phù hợp với đặc tính tinh thần lực của bản thân là điều rất phổ biến.

“Đừng quá ép bản thân phải kết hợp tinh thần lực đến mức hoàn hảo. Quan trọng là phù hợp với chính mình.”

Có lẽ sợ Thẩm Kỳ Nhiên căng thẳng, giám khảo dịu dàng giải thích thêm, “Hệ thống chấm điểm của chúng tôi rất toàn diện và thông minh. Nó không chỉ đánh giá hiệu quả tinh thần lực, mà còn chú trọng đến độ thành thục, cảm xúc thể hiện, sự hoàn chỉnh của bản nhạc, thậm chí tư thế chơi đàn có đẹp hay không — tất cả đều ảnh hưởng đến điểm số cuối cùng của em.”

Thẩm Kỳ Nhiên liếc nhìn thiết bị gắn trên cây đàn — một máy ghi hình cỡ nhỏ, có lẽ chính là phần ghi nhận dữ liệu cho hệ thống.

“Em đã sẵn sàng.” Cậu nhanh chóng chọn bản nhạc mình muốn trình diễn, đặt tay lên phím đàn rồi nhìn giám khảo hỏi: “Em có thể bắt đầu được chưa?”

Bình Luận (0)
Comment