Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật

Chương 57

“Hả?”

Thẩm Kỳ Nhiên hoàn toàn bất ngờ với câu trả lời này, sao tự dưng lại lôi Học viện Âm nhạc Ambers vào chuyện này?

Thẳng thắn thừa nhận sự nhỏ nhen trong lòng thì có hơi xấu hổ, nhưng sai vẫn là sai, Thiệu Hành vẫn nói hết ra: “Ta cứ tưởng cậu trượt kỳ thi của học viện Moria, rồi đi nhờ điện hạ Heather giúp đỡ, để anh ta tiến cử cậu vào học ở Học viện Âm nhạc Ambers.”

Thẩm Kỳ Nhiên: “???”

Thẩm Kỳ Nhiên không ngốc, ban đầu thì ngơ ngác thật, nhưng nghĩ một chút liền hiểu ra mọi chuyện.

Haiz, cũng trách sao Thiệu Hành lại hiểu lầm, dù sao kiếp trước nguyên chủ và Heather đã từng cấu kết làm bậy, Thiệu Hành có bóng ma tâm lý cũng dễ hiểu…

"Lần sau nếu anh có nghi ngờ gì, đừng tự mình suy diễn lung tung, có thể trực tiếp hỏi tôi mà" Thẩm Kỳ Nhiên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ nói.

“...Ừ.”

“Tôi và điện hạ Heather thật sự không có gì cả, tôi sẽ không chủ động tìm anh ta, càng không bao giờ nhờ vả anh ta.”

“...À.”

Thấy Thiệu Hành nhận lỗi với thái độ tốt, Thẩm Kỳ Nhiên chớp chớp mắt, bắt đầu âm thầm chuẩn bị đường lui cho mình: “Nếu anh có nghe được ai đó nói xấu về tôi và điện hạ Heather, chắc chắn là bịa đặt, hy vọng anh có thể tin tưởng tôi.”

Thiệu Hành nhìn cậu một cái, vẻ mặt hơi kỳ lạ, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

"Được" Hắn nói .

“Ta tin cậu .”

Thẩm Kỳ Nhiên cuối cùng cũng nở nụ cười.

Trời ạ! Nếu lần hiểu lầm này có thể khiến Thiệu Hành tin tưởng mình hơn một chút, thì thật đáng giá! Tỷ lệ sống sót ít nhất cũng tăng thêm vài phần trăm!

Tâm trạng tốt lên, Thẩm Kỳ Nhiên nói nhiều hơn, cậu thấy ánh mắt Thiệu Hành cứ vô tình liếc về phía mặt bàn, liền nhiệt tình giới thiệu.

“Anh có quen con mèo đen nhỏ này không?”

Thiệu Hành: “...”

Thiệu Hành: “Không quen, từ đâu tới vậy?”

"À, tôi cứ tưởng anh gặp rồi chứ" Thẩm Kỳ Nhiên nhẹ nhàng v**t v* lông con mèo đen, ánh mắt cũng rất dịu dàng

“Nó thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ tôi, tôi còn tưởng là mèo nhà ai ở khu biệt thự này... Nhưng tôi hỏi dì Mai rồi, dì ấy bảo hình như không nghe nói nhà ai nuôi mèo đen cả.”

Thiệu Hành: “Không có đeo thẻ mèo, chắc là không có chủ rồi.”

"Không thể nào?" Thẩm Kỳ Nhiên nhìn con mèo con, bộ lông của nó sạch sẽ bông xù, chẳng giống vẻ gì là không ai chăm sóc cả.

“Nhóc con đáng yêu, ngươi không có chủ hả?”

Con mèo con cư nhiên như hiểu được, vừa khẽ vẫy đuôi, vừa hướng Thẩm Kỳ Nhiên gật gật đầu.

Thẩm Kỳ Nhiên ngẩn người, Thiệu Hành đột nhiên hỏi cậu.

“ Cậu muốn nhận nuôi nó sao?”

Ngoài lời xin lỗi, hắn cũng muốn làm chút gì đó bù đắp, nếu Thẩm Kỳ Nhiên thật sự thích mèo, thì coi như con mèo này là món quà xin lỗi cũng thích hợp.

"Có thể sao?" Ánh mắt Thẩm Kỳ Nhiên sáng lên, nhưng rất nhanh lại do dự nói .

"Anh có chấp nhận không?"

Dù sao Thiệu Hành mới là chủ nhà này, cậu đương nhiên muốn hỏi ý kiến anh trước.

Hai người vừa trò chuyện, Thẩm Kỳ Nhiên vẫn luôn v**t v* con mèo nhỏ đáng yêu, vừa nói chuyện với người, vừa xem đối phương v**t v* "chính mình", quả thực là một trải nghiệm kỳ lạ và gượng gạo, vì thế Thiệu Hành dần dần buông lỏng sự khống chế, đơn giản để "phân thân" tinh thần lực này hành động theo bản năng của nó.

Thiệu Hành: “Đương nhiên là có thể...”

Thẩm Kỳ Nhiên đang nín thở chờ đối phương trả lời, đột nhiên cảm thấy tay trống trơn, con mèo đen nhỏ như một viên đạn pháo lao vào lòng ngực cậu, vừa làm nũng vừa kêu "meo meo meo", vừa dính dính nhão nhão cọ loạn trong lòng ngực cậu, thậm chí còn dùng móng vuốt nhỏ khẽ cào cổ áo ngủ của Thẩm Kỳ Nhiên, như muốn chui thẳng vào trong áo ngủ vậy.

Thiệu Hành: “...”

Thiệu Hành: “???”

Thẩm Kỳ Nhiên bị mèo con cọ đến ngứa ngáy, nhịn không được bật cười khanh khách. Nhưng rất nhanh, con mèo đen nhỏ dừng lại, sau đó như bị lửa đốt vào mông, vọt ra khỏi người Thẩm Kỳ Nhiên, nhanh như chớp nhảy lên bậu cửa sổ, giữ khoảng cách xa với Thẩm Kỳ Nhiên.

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy nó nhiệt tình và quấn người như vậy đó!" Thẩm Kỳ Nhiên vẻ mặt hưng phấn nói với Thiệu Hành

“Anh không biết trước đây nó lạnh lùng thế nào đâu, có lúc tôi còn tưởng nó ghét tôi ấy chứ... A, tôi hiểu rồi! Chắc chắn là nó cũng muốn được nhận nuôi nên mới hưng phấn như vậy, thả bay bản thân luôn ha ha ha!”

"Vậy thì, tôi có thể nhận nuôi nó không?"

Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng mong đợi nhìn Thiệu Hành.

Người đàn ông im lặng một lát, khi mở miệng lần nữa, giọng nói đã trở nên cứng nhắc và lạnh nhạt.

"Không quy củ, không hiểu chuyện" hắn cau mày, lạnh lùng liếc nhìn con mèo đen nhỏ trên bệ cửa sổ

“Vừa nhìn đã biết không phải là mèo đứng đắn gì, không nuôi.”

Thẩm Kỳ Nhiên: “???”

Tác giả có lời muốn nói: # tôi ghen với chính mình #

ghen lên đến chính mình cũng không tha

Bình Luận (0)
Comment