Xuyên Không Thành Phu Nhân Ác Độc Của Nguyên Soái Tàn Tật

Chương 82

Trong khoảnh khắc, cả nhà ăn đều vang vọng tiếng chào hỏi vang dội, mỗi đôi mắt nhìn sang đều chứa đựng một loại nhiệt tình kỳ lạ, nếu ánh mắt có nhiệt độ, Thẩm Kỳ Nhiên cảm thấy mình có thể bị nướng chín tại chỗ.

Phó quan Bặc Phi cũng đang ăn cơm ở nhà ăn, nhìn thấy Thẩm Kỳ Nhiên đến, vội vàng bỏ dĩa cơm xuống chạy như bay lại.

“Phu nhân, sao ngài lại tự mình đến?” Bặc Phi rất kinh ngạc, cung kính hỏi, “Có gì phân phó sao?”

Thẩm Kỳ Nhiên vừa nãy bị kinh hãi không nhẹ, mặt nhỏ trắng bệch, yếu ớt nói: “Tôi, tôi chỉ là đến lấy cơm……”

“À à, quầy lấy cơm ở bên này!”

Bặc Phi dẫn Thẩm Kỳ Nhiên về phía quầy lấy cơm, dọc đường đi như Moses rẽ biển, đám người hai bên tự động tránh ra, tiếng chào hỏi cung kính không ngừng bên tai Thẩm Kỳ Nhiên, mặt cậu đờ ra,  cậu cứ máy móc gật đầu gật đầu, cảm giác mình biến thành một cái máy chấm công không có linh hồn.

Cuối cùng cũng đến quầy lấy cơm, phía trước vốn đang có rất nhiều người xếp hàng, thấy Thẩm Kỳ Nhiên đến, một bên lớn tiếng chào hỏi và cúi chào, một bên nhanh chóng nhường chỗ cho cậu, chỉnh tề lưu loát thể hiện rõ hiệu suất cao của quân đội.

Thẩm Kỳ Nhiên: “……”

Đừng như vậy, cậu chỉ là cái "phu nhân tạm thời" còn hai năm (giờ chỉ còn một năm ba tháng) là hết hạn thôi mà, không muốn hưởng đặc quyền đâu!

Cô phục vụ ở quầy lấy cơm cũng đã chuẩn bị xong, điều khiến Thẩm Kỳ Nhiên có chút kinh ngạc là, bên cạnh còn đứng một người trông có vẻ là bếp trưởng.

Điều đáng mừng là, hai người kia cuối cùng không còn giống đám lính hành quân chào hỏi và hô to "Phu nhân khỏe" nữa, chỉ là vẻ mặt họ trông rất khẩn trương.

“Phu nhân, phần cơm trưa gửi trước đó không hợp khẩu vị của ngài sao?” Bếp trưởng dẫn đầu nơm nớp lo sợ mở miệng.

Hắn nghe nói rất nhiều "giai thoại" về phu nhân Nguyên Soái, cái người dựa vào sức mình khơi dậy "tiệc trà chiều" nửa giang sơn quân bộ này, nghe nói trong chuyện bếp núc cũng rất có tài nghệ, mỗi ngày đều biến hóa đa dạng làm những bữa tiệc lớn đầy tâm ý cho Nguyên Soái đại nhân.

Tuy rằng không ai may mắn được thưởng thức tay nghề của phu nhân Nguyên Soái, nhưng nhìn việc Nguyên Soái đại nhân rõ ràng giảm bớt thời gian tăng ca, vị phu nhân này chắc chắn có tay nghề nấu nướng vô cùng tinh tế, mới có thể khiến Nguyên Soái đại nhân không muốn bỏ lỡ bất kỳ bữa tối nào.

Mà một nhân vật truyền kỳ như vậy hiện giờ lại muốn nếm thử đồ ăn họ làm, bếp trưởng vừa mừng vừa lo. Phần cơm trưa gửi trước đó chính là do  tự tay làm, tỉ mỉ chuẩn bị, không ngờ Thẩm Kỳ Nhiên lại tự mình đến đây, hắn vô cùng lo lắng liệu đối phương có phải vì không hài lòng đồ ăn mà đến "hỏi tội" không.

“Không có không có.” Thẩm Kỳ Nhiên vội vàng xua tay, “Tôi đến giúp Thiệu Hành…… giúp Thiệu Soái lấy một phần cơm trưa.”

Lời này vừa nói ra, nhà ăn đột nhiên im bặt vài giây, trở nên yên tĩnh lạ thường.

Vô số ánh mắt kinh ngạc đồng loạt đổ dồn về phía họ, Bặc Phi thì há hốc mồm, kinh ngạc đến suýt nữa không ngậm lại được.

“Nguyên soái đại nhân muốn… muốn ăn cơm trưa sao?” Bặc Phi vô cùng sửng sốt.

Anh ta đi theo Thiệu Hành nhiều năm, mọi thói quen của vị nguyên soái trẻ tuổi này đều nắm rõ như lòng bàn tay. Mỗi lần đi xa bằng tinh hạm, đối phương chỉ uống dung dịch dinh dưỡng, chưa bao giờ có ngoại lệ. Không ngờ hôm nay lại…

À, nghĩ lại thì cũng không có gì lạ. Dù sao lần này còn có Nguyên Soái phu nhân đi cùng, hai vợ chồng tình cảm thắm thiết, muốn ngồi cùng nhau ăn bữa cơm ngọt ngào thì có vấn đề gì đâu?

Hoàn toàn không có!

“Xin lỗi phu nhân, là tôi sai rồi.” Bặc Phi vô cùng áy náy nói “Không chuẩn bị trước cho tốt, còn để phu nhân phải đích thân đến một chuyến, đều là lỗi của tôi.”

“Không hổ là phu nhân!” Đầu bếp đương nhiên cũng biết thói quen này của Thiệu Hành, không khỏi cảm thán “Chúng tôi khuyên nguyên soái đại nhân bao nhiêu lần rồi, nhưng anh ấy đều không để ý. Quả nhiên vẫn là lời phu nhân có tác dụng!”

“Đúng vậy, đúng vậy” cô phụ trách xới cơm cũng liên tục gật đầu, nở nụ cười hiền hậu nhiệt tình

“Thiệu soái thật sự chỉ nghe lời ngài thôi. Phu nhân ngày thường khuyên nhủ nguyên soái đại nhân nhiều vào, bảo anh ấy chú ý đến sức khỏe, anh ấy khỏe thì ngài cũng khỏe mà!”

Ba người nhiệt tình ca ngợi Thẩm Kỳ Nhiên một hồi, từ chuyện “chăm sóc sức khỏe nguyên soái đại nhân” lan rộng ra đến chuyện “sau này con của hai người sẽ theo họ ai” Thẩm Kỳ Nhiên suýt chút nữa phát điên.

Không! Không phải như các người nghĩ đâu! Đừng tự ý suy diễn nữa!!

Cuối cùng, Thẩm Kỳ Nhiên trải qua bao gian nan vất vả (? ) mới lấy được bữa trưa, sau đó nhanh như chớp rời khỏi nhà ăn, thẳng một mạch về văn phòng nguyên soái trên tầng cao nhất.

Khi Thẩm Kỳ Nhiên bước vào cửa, Thiệu Hành cảm thấy bất ngờ, không khỏi liếc nhìn đồng hồ trên tường.

“Nhanh vậy sao?” Anh cho rằng Thẩm Kỳ Nhiên sẽ dạo chơi trong tinh hạm một lúc lâu. Thẩm Kỳ Nhiên vốn dĩ cũng nghĩ như vậy, nhưng giờ phút này, cậu chỉ cảm thấy văn phòng của Thiệu Hành là bến cảng đáng tin cậy và an toàn nhất, cậu vừa vào đã không muốn ra ngoài… Tuyệt đối sẽ không ra ngoài nữa!

“ Anh mau đến ăn cơm đi,” cậu đặt bữa trưa lên bàn, giọng nói yếu ớt “Lát nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”

Thiệu Hàn bỏ công việc trong tay xuống,  điều khiển xe lăn đến trước bàn làm việc, bắt đầu cùng Thẩm Kỳ Nhiên dùng bữa.

Thẩm Kỳ Nhiên ăn được một lúc, cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được nữa, giọng buồn bã hỏi.

“Người nhà đi theo quân đội lên hạm, còn có thông báo cho toàn bộ hạm đội biết không?”

“Không có.”

“Vậy trước đó anh có báo cho họ chuyện em lên hạm không?”

“Không có.”

Thẩm Kỳ Nhiên thật ra cũng không nghĩ là Thiệu Hành nói ra, đối phương căn bản không phải là người sẽ đem chuyện này đi tuyên dương khắp nơi, cho nên… thật sự rất kỳ lạ.

“Vậy làm sao họ nhận ra em?” Thẩm Kỳ Nhiên vô cùng buồn bực, mơ hồ kể lại những gì vừa trải qua.

“Cho dù có người biết em cũng ở trên tinh hạm, cũng không có lý gì mà mọi người nhìn thấy em đều có thể nhận ra được chứ?”

Trước đây khi cậu đi theo Thiệu Hành lên hạm, những binh lính gặp trên đường đều tỏ ra rất bình thường, nhiều nhất chỉ liếc nhìn cậu một cái, hoàn toàn không giống như biết thân phận cậu.

Sau khi nghe xong, Thiệu Hành suy nghĩ một chút.

“Có lẽ là khi anh mở cuộc họp video toàn thể hạm đội, camera vừa lúc chiếu đến em.”

Thẩm Kỳ Nhiên: “???”

Thẩm Kỳ Nhiên: “Cái… chuyện khi nào vậy! Sao em hoàn toàn không biết?”

“Lúc em ngủ.”

Thẩm Kỳ Nhiên ngây người.

“Anh… lúc đó sao anh không gọi em dậy!”

“Em có cần tham gia đâu, sao phải đánh thức em?”

“Nhưng đó là cuộc họp toàn thể mà!” Thẩm Kỳ Nhiên xấu hổ đến mặt đỏ bừng, cảm thấy cảnh tượng đó quả thực không thể tưởng tượng nổi “Nhiều người nhìn như vậy, anh thì nghiêm túc chủ trì hội nghị, em lại ngủ ngon lành bên cạnh… Kỳ cục quá!”

“Cũng không sao mà,” Thiệu Hành không cho là đúng “Em cũng chỉ là ngủ thôi, chứ có làm gì đâu…” Hắn đột nhiên dừng lại, dường như nhớ ra điều gì.

Thẩm Kỳ Nhiên đột nhiên có dự cảm không lành: “Em… em có phải đã làm gì không?”

Thiệu Hành im lặng một lát, dưới ánh mắt thấp thỏm của Thẩm Kỳ Nhiên, chậm rãi mở miệng nói.

“Thật ra cũng không có gì, chỉ là em ngủ được một nửa, đột nhiên hô vài tiếng ‘ông xã em lạnh’.”

“ Ta liền đắp cho em một cái áo.”

“Bất quá em không thành thật lắm, áo bị em làm rơi mấy lần, ta lại nhặt lên đắp lại cho em.”

“Chỉ thế thôi.”

Vỡ lẽ.

Thì ra là vậy.

Tác giả có lời muốn nói: Thiệu tổng: Khoe ân ái? Không thể nào, tôi chỉ là mở một cuộc họp toàn thể tinh hạm bình thường (uy cẩu lương).

Bình Luận (0)
Comment