“Giang huynh đệ là ân nhân cứu mạng của ta, ai muốn động vào hắn, Đông Ly Khoát sẽ liều mạng với kẻ đó” Đông Ly Khoát lạnh lùng nhìn người của Nam Minh thị ở đối diện.
Mấy người dẫn đầu bên phía Đông Ly thị nhìn về phía Giang Siêu, ánh mắt lộ ra chút tức giận.
Bên phía Đông Ly thị có người kính trọng Giang Siêu, nhưng cũng có người tức giận bởi lời nói của hắn.
Dù hắn nói đúng, nhưng vì đại hạn năm xưa, Đông Ly thị đã không còn nghĩ đến chuyện đồng tâm hợp lực nữa rồi.
Bởi vì, chuyện này căn bản không phải cứ đồng tâm hợp lực là hoàn thành được.
Bởi vì, bọn họ đã học được một bài học đau thương.
“Tiểu huynh đệ, chuyện nơi này không phải chuyện ngươi có thể tham dự được đâu, ngươi đỉ đi, đừng chuốc phiền toái cho mình.” Người trung niên kia của Đông Ly thị nói với Giang Siêu.
Sắc mặt hắn ta hơi khó coi, có lẽ nếu không vì một số người của Đông Ly thị tôn kính
Giang Siêu, hắn ta đã bắt hắn lại rồi.
“Hắn không thể đi, trong chuyện này, hắn phải cho chúng ta một câu trả lời, nếu không, hôm nay Nam Minh thị chúng ta nhất định không bỏ qua”
Người trung niên bên phía Nam Minh thị cũng đầy tức giận. Lời Giang Siêu nói khiến hắn ta trút hết lửa giận lên người hắn.
Nam Minh thị lần nữa muốn bắt người, bên phía Đông Ly thị vội vàng ngăn cản. Mắt thấy đôi bên chuẩn bị đánh nhau Lân nữa vì Giang Siêu.
Đột nhiên, bên phía Nam Minh thị có người ngã xuống.
Thấy vậy, đôi bên lập tức lui về phía sau, người của Nam Minh thị vội vàng đi lên kiềm tra người vừa ngã xuống.
Giang Siêu từ xa nhìn lại, nhận ra người kia có chuyện gì. Có lẽ người này cũng giống Đông Ly Khoát, vết thương bị nhiễm trùng.
“Tộc trưởng, chứng hàn độc của Đồ ca phát tác fôì. Đồ ca phải chết… Hu hu…” Người kiểm tra quay đầu lại khóc lóc nói với người trung niên của Nam Minh thị.
Nghe nói đến chứng hàn độc, sắc mặt
những người dân của tộc Dạ Lang đều thay đối, tất cả mọi người dều dùng ánh mắt thương hại nhìn người nằm trên đất.
Dù là bên phía Đông Ly thị, biểu cảm cũng rất nặng nề.
Dù hai bên là kẻ thù truyền kiếp, nhưng dẫu sao cũng là người một tộc.
Hơn nữa, đó cũng là một mạng người, nhìn người đó chết trước mặt mình, bọn họ đều có chút yên lặng.
Bọn họ đều là dân chúng bình thường, không phải là ác nhân giết người không chớp mắt.
Nếu không phải vì sinh tồn, ai bằng lòng sống mái với người khác chứ.
“Đông Ly thị, ta muốn các ngươi đền mạng cho con ta… Đánh chết chúng cho ta…”
Người trung niên nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ bi phẫn, nhất thời phẫn nộ hét lên với người của Đông Ly thị.
Người của Nam Minh thị nhặt vũ khí lên chuẩn bị khai chiến, Bắc Quỳnh thị vội vàng muốn ngăn cản, còn Đông Ly thị thì chuẩn bị phản kháng.
Mắt thấy cuộc chiến sắp bùng nổ, đột
nhiên Giang Siêu hét lớn lên: “ồn ào gì thế? vẫn còn sống!”
Hắn chợt quát lên khiến mọi người đều ngơ ngác, nhìn về phía hắn.
Nhưng mắt đám người Nam Minh thị vẫn đỏ như máu, ánh mắt nhìn hắn đầy tức giận.
“Bây giờ vẫn còn sống, nhưng chỉ cần chứng hàn độc phát tác thì đều chết, chỉ là chết sớm hay muộn thôi. Con ta sắp chết rồi, ta báo thù thì sao chú? Tiểu tử, ngươi đừng có gây chuyện nữa, lát nữa lão phu giết luôn cả ngươi đây.”
Người trung niên nghe vậy thì tức giận nói với Giang Siêu.
Người Nam Minh thị dưới trứng ông ta đang muốn động thủ, Giang Siêu lại lạnh nhạt liếc ông ta, nói: “Ai nói chứng hàn độc phát tác thì nhất định sẽ chết chú?”
Cái gọi là chứng hàn độc thật ra chính là vết thương bị nhiễm trùng dẫn tớỉ sốt. Thời cổ đại không có thuốc kháng sinh, gần như đều cửu tử nhất sinh.
Người còn sống kia, không chỉ cần có tố chất cơ thể tốt, mà cũng cần có sức miễn dịch cực mạnh, mới có thể dựa vào chính cơ thể
mình chống chọi được với vi khuẩn.
Có điều, đối với Giang Siêu, chỉ một vết thương nhỏ nhiễm trùng mà thôi, hắn có thuốc kháng sinh, cứu người là chuyện bình thường.
“Ta có thể cứu con trai ngươi. Không tin, ngươi có thể hỏi Khoát thúc!” Giang Siêu kéo Đông Ly Khoát bên cạnh, nhìn tộc trưởng Nam Minh thị, nói.
Đông Ly Khoát nghe vậy, vội vàng nói: “Ta có thể chứng minh cho Giang huynh đệ, trước đây chứng hàn độc của ta cũng phát tác, nhưng Giang huynh đệ đã cứu ta. Phong tộc trưởng, nếu ngươi muốn cứu con trai ngươi, có thể để Giang huynh đệ thử xem.”
“Dựa vào đâu mà ta tin các ngươi chú?” Tộc trưởng của Nam Minh thị nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ nghi ngờ.
“Tin hay không thì tùy ngươi, dù sao con trai ngươi cũng nhất định phải chết, ngươi thử một cái cũng không mất gì. Nếu cứu sống được thì ng]ơì được hời, nếu không cứu sống được, ngươi cũng không thiệt gì!”
Giang Siêu lạnh nhạt nhìn tộc trưởng Nam Minh thị.
Tộc trưởng Nam Minh thị nghe vậy, trong
mắt lộ ra vẻ do dự.
“Được, ta có thể tin ngươi, nhưng nếu ngươi không cứu sống được con trai ta, ta muốn ngươi đền mạng cho nó!”
“Được… Không cứu sống được, ta đền mạng, nhưng nếu cứu sống được, ngươi phải đồng ý với ta một chuyện” Giang Siêu nhìn tộc trưởng Nam Minh thị, nói.
“Chỉ cần ngươi cứu sống được con ta, đừng nói là một chuyện, mười chuyện thì ta cũng đồng ý được” Tộc trưởng Nam Minh thị nói với Giang Siêu.
Nghe vậy, hắn đỉ tới, người xung quanh tự động tránh đường.
Người của Đông Ly thị dều sửng sốt nhìn Giang Siêu, như thể không ngờ hắn không chỉ có võ lực mạnh, chơi nhạc khí rất tốt mà còn cứu được người.
Người của Nam Minh thị đầy cảnh giác nhìn hắn.
Giang Siêu đi đến trước mặt người bị thương, nhìn vết thương được băng bó lại trên bắp chân hắn ta. Hắn cởi vải ra, mùi hôi thối đập vào mặt.
Vết thương không được xử lý tốt, những
người này lại không hiểu y thuật, mới dẫn tới tình trạng này. Hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Hắn lấy chủy thủ ra, rạch vết thương, ép hết máu mủ chảy ra ngoài. Tình trạng của người này không khác Đông Ly Khoát là bao, chỉ nặn thì không ra hết mủ được.
Giang Siêu chỉ có thể dùng miệng để hút. Hành động này của hắn khiến người Nam Minh thị, Đông Ly thị và Bắc Quỳnh thị xung quanh đều ngạc nhiên.
Đặc biệt là người của Nam Minh thị, họ nhìn Giang Siêu bằng ánh mắt ôn hòa hơn.
Ra tay cứu người không tính là gì cả, nhưng hành động hút mủ cho người bị thương của hắn đã khiến người của Nam Minh thị ở đây cảm động.
Ánh mắt vị tộc trưởng nhìn Giang Siêu đã có chút kính trọng.
Bất kể Giang Siêu có thể cứu được con trai ông ta không, hắn đã có thể làm tới mức này đã đủ cho thấy lòng nhân ái của hắn.
Giang Siêu không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt những người xung quanh, nghiêm túc xử lý vết thương. Làm xong, hắn lấy bột
người này lại không hiểu y thuật, mới dẫn tới tình trạng này. Hắn thật sự không biết nên nói gì cho phải.
Hắn lấy chủy thủ ra, rạch vết thương, ép hết máu mủ chảy ra ngoài. Tình trạng của người này không khác Đông Ly Khoát là bao, chỉ nặn thì không ra hết mủ được.
Giang Siêu chỉ có thể dùng miệng để hút. Hành động này của hắn khiến người Nam Minh thị, Đông Ly thị và Bắc Quỳnh thị xung quanh đều ngạc nhiên.
Đặc biệt là người của Nam Minh thị, họ nhìn Giang Siêu bằng ánh mắt ôn hòa hơn.
Ra tay cứu người không tính là gì cả, nhưng hành động hút mủ cho người bị thương của hắn đã khiến người của Nam Minh thị ở đây cảm động.
Ánh mắt vị tộc trưởng nhìn Giang Siêu đã có chút kính trọng.
Bất kể Giang Siêu có thể cứu được con trai ông ta không, hắn đã có thể làm tới mức này đã đủ cho thấy lòng nhân ái của hắn.
Giang Siêu không để ý đến sự thay đổi trên nét mặt những người xung quanh, nghiêm túc xử lý vết thương. Làm xong, hắn lấy bột
pê-nỉ-xi-lin trên người ra thoa lên vết thương.
Sau đó, hắn lại lấy một viên thuốc ra đút vào miệng người bị thương rồi đút cho hắn ta uống nước.
Giang Siêu ngẩng đầu nhìn về phía tộc trưởng Nam Minh thị, đưa mấy viên thuốc cho ông ta, nói: “Mỗi ngày uống một viên, nhớ là mấy ngày nay không được uống rượu và ăn măng, đặc biệt là trước và sau khi uống thuốc, không thể uống rượu.”
Tộc trưởng Nam Minh thị run sợ nhìn Giang Siêu, vô thức đưa tay ra nhận thuốc.
Đúng lúc này, người bị thương nằm trên đất ho khẽ, từ từ tỉnh lại.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và không dám tin.