"Cung tiễn điện hạ!"
Từ Thực Phủ hư tình giả ý hô hào, nhưng trong lòng lại oán giận.
Y nhìn thiếp mời trong tay, trong lòng khó chịu hơn ăn phải ruồi, cả người trên dưới đều thấy không thoải mái.
Không giống như Từ Thực Phủ, hiện tại Vân Hạc rất vui vẻ.
Bây giờ mình và Tam hoàng tử đang ở hai thế không hợp nhau!
Từ Thực Phủ là cữu cữu của Tam hoàng tử mà cũng phải tặng quà, những người khác có thể không tặng sao?
Hê hê!
Lại là một khoản thu nhập không nhỏ!
Đây chính là tặng lễ cho Hoàng tử, cho dù chênh lệch cũng không thể kém bao nhiêu phải không?
Dù sao hắn cũng không cần phải để ý đến rượu và đồ ăn, kiếm bộn không lỗ!
Ừm, nhà tiếp theo!
Vân Hạc đắc ý trong lòng, không để ý đến ánh mắt khác thường của Cao Hợp, lại cùng Cao Hợp tiến đến nhà Chương các lão.
Lần này, Vân Hạc càng thêm thẳng thắn.
Sau khi hắn nói rõ ý đồ đến đây, bèn nói thẳng luôn với Chương Hòe: "Ta mới từ phủ Tĩnh quốc công tới, Tĩnh quốc công nói trong triều nhiều chuyện, hắn lễ đến người không đến, hi vọng Chương các lão..."
"Hai ngày này, lão hủ cũng rất nhiều việc!"
Chương Hòe cắt ngang lời Vân Hạc: "Lão hủ cũng lễ đến người không đến, cũng xin điện hạ đừng để trong lòng."
"Ồ..."
Trên mặt Vân Hạc lộ vẻ thất vọng, nhưng trong lòng thì vui vẻ vui vẻ không thôi.
Ai mà thèm ngươi đến!
Lễ đến là được!
Lại xong một người!
Tiếp đó, Vân Hạc lại dẫn Cao Hợp đi liên tục mấy nhà.
Có Từ Thực Phủ và Chương các lão xung phong, tất cả mọi người đều lấy cớ trong triều bề bộn công việc, tỏ vẻ lễ đến nhưng người không đến.
Sau khi đến vài nhà, Cao Hợp cũng thấy mất mặt thay cho Vân Hạc nhưng trong lòng Vân Hạc lại vui vẻ không thôi.
Đến khi họ trở lại trong phủ thì đã rất muộn.
Vân Hạc không kịp ăn cơm, nhất định phải đến chuồng ngựa xem trước.
"Hình như ngựa của Viên Tông tướng quân trông đẹp hơn một chút."
Vân Hạc sờ cằm, tự lẩm bẩm.
Cao Hợp nghe vào trong tai, trái tim không khỏi co giật dữ dội.
Chỉ đẹp hơn một chút thôi sao?
Sức chịu đựng, lực bộc phát hoàn toàn không phải thứ mà ngựa bình thường có thể so được đâu!
Vân Hạc nghĩ nghĩ, sau đó nói với Cao Hợp: "Hai con ngựa này thưởng cho ngươi và Chu Mật."
"Điện hạ, không được! Cái này quá quý giá!" Cao Hợp kinh sợ nói.
"Quý giá?"
Vân Hạc ra vẻ mờ mịt: "Một con ngựa có thể đắt cỡ nào chứ?"
"Đây cũng không phải là ngựa bình thường!" Cao Hợp lắc đầu nói: "Theo tiểu nhân thấy, hai thớt ngựa này đều là chiến mã thượng đẳng có giá trị trăm lượng hoàng kim!"
"Quý giá như vậy sao?"
Vân Hạc quá sợ hãi.
Một lượng hoàng kim tương đương với một trăm lượng bạc.
Chẳng phải là nói mình đã lỗ mất hai vạn lượng bạc sao?
Hắn biết ngựa của phụ tử Viên Tông nhất định không rẻ nhưng không ngờ chúng lại có giá trị như vậy.
Mình vừa mang Santana đổi lấy Ferrari sao?
"Đúng là rất quý giá!"
Cao Hợp gật đầu nói: "Hơn nữa, có tiền cũng không mua được!"
"Vậy cũng không sao cả!"
Vân Hạc suy nghĩ một hồi, rồi xua tay nói: "Dù sao ta cũng không biết cưỡi nên cũng không cần đến ngựa tốt như vậy, cứ ban thưởng cho các ngươi đi!"
Cao Hợp muốn từ chối nữa, nhưng Vân Hạc lại kiên định nói: "Quyết định như vậy đi!"
Cao Hợp không thể từ chối được, đành phải tạ hắn đã ban thưởng, trong ánh mắt nhìn về phía Vân Hạc cũng nhiều thêm một tia cảm kích và tôn kính.
Vân Hạc tùy ý cười cười, nhưng trong lòng thầm hô, lão tử đã bỏ hết cả tiền vốn rồi đấy!
Hai người khốn kiếp các ngươi cũng đừng làm kẻ khốn kiếp!
Nếu không, dù đến chân trời góc biển, lão tử cũng phải chơi chết các ngươi!