Vân Hạc buồn cười liếc nhìn nàng rồi nói tiếp: "Ta có quà muốn tặng cho. ngươi, ngươi có lấy không?”
Quà?
"Là cái kia hả?"
Thẩm Hinh nhìn chiếc túi da trâu đặt bên cạnh Vân Hạc. "Ừ”" Vân Hạc gật đầu.
"Ta không thèm."
Thẩm Hinh tức giận nói: "Ngươi nên chừa ngân lượng để mua quan tài cho mình đi!"
"Khụ khụ...
Thẩm Hình vừa nói dứt lời, Vệ Sương lập tức ho khẽ, nhắc nhở nàng không được nói bậy.
Mặc dù nàng là Lục hoàng tử phi nhưng cái gì cần chú ý thì vẫn phải chú ý.
Còn Thẩm phu nhân thì không nói gì, chỉ im lặng ăn cơm, giống như không nghe thấy gì cả, nhưng bà vẫn âm thầm quan sát Vân Hạc.
"Là tự ngươi nói không cần nha."
Vân Hạc nhún vai: "Sau này đừng có nói ta hứa với ngươi mà không làm đấy!" "Chuyện ngươi hứa với ta?" Thẩm Hinh nhíu mày.
Nàng không nhớ Vân Hạc từng hứa với mình chuyện gì cả.
Thẩm Hinh suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra.
"Thứ trong túi là trường thương mà ngươi sai người chế tạo?"
"ừ"
Nghe được câu trả lời của Vân Hạc, Thẩm Hinh lập tức tỏ vẻ chê bai. "Thương gì mà ngắn vậy?”
'Thẩm Hinh bĩu môi: "Cái này là đồ chơi ngươi chuẩn bị cho Niệm Từ thì có!"
Vân Hạc liếc nàng, nhận lấy túi da trâu từ tay Cao Hợp rồi mở túi, lấy nửa cây thương bên trong ra.
"Gái này có phải thương không?"
Thẩm Hinh chê bai: "Ngươi không phân biệt được thương và gậy sắt hay sao?"
Vân Hạc lười trả lời nàng, tiếp tục lấy nửa cây thương còn lại ra.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Thẩm Hinh, hắn nhanh chóng lắp ráp hai phần của cây thương lại với nhau.
Trong nháy mắt, một cây thương dài một trượng xuất hiện trước mắt mọi người.
Toàn bộ thân cây thương được chế tạo từ thép có hoa văn, thế nên nó không chỉ lấp lánh ánh sáng lạnh mà còn đầy những hoa văn tỉnh xảo.
Hai mắt Thẩm Hinh bừng sáng, nhanh tay giật lấy trường thương, thử dùng sức kéo mạnh nhưng khớp nối không hề bị tách ra.
"Ngươi làm cách nào vậy?" Thẩm Hinh ngạc nhiên nhìn Vân Hạc, tò mò hỏi: "Cái này mở thế nào."
Vân Hạc liếc xéo nàng rồi lấy lại cây thương, vặn trái vặn phải một hồi, trường thương lập tức tách ra làm hai.
Thẩm Hinh đang định làm thử thì Vân Hạc lại đưa hai đoạn của cây thương cho Cao Hợp: "Nếu Hinh Nhi không cần vậy thưởng cho ngươi đó."
'Thẩm Hinh nghe vậy lập tức nóng nảy.
"Ta lấy, ta lấy mà!”