“Nói thật với đệ, phụ hoàng thực sự đã đánh Tam ca tỉnh ra.”
Vân Lệ vỗ vai Vân Hạc, thở dài nói: “Trước đây, Tam ca cảm thấy ngươi vô dụng nên luôn muốn bắt nạt ngươi, bây giờ ngươi đã lập được chiến công, còn ai dám nói ngươi vô dụng?”
“Hơn nữa, phụ hoàng cũng đã nói rõ, sẽ không thể lập ngươi làm thái tử, mấy ngày nay ta vẫn luôn suy nghĩ, nếu đã như thế, ta còn nhắm vào ngươi làm gì?”
“Tam ca nghĩ đến việc ngươi sắp đi Sóc Bắc, huynh đệ chúng ta e rằng không còn cơ hội gặp lại nữa, nên ta cảm thấy rất có lỗi với ngươi...”
Vân Lệ nói rất chân thành!
Suýt chút nữa Vân Hạc đã tin.
“Tam ca có thể nói ra những lời này, ta thực sự rất vui.” Vân Hạc phối hợp với Vân Lệ, giả vờ cảm động.
“Dù thế nào, chúng ta cũng là huynh đệ!”
Vân Lệ vỗ vai Vân Hạc, hào phóng nói: “Sau này, ai dám bắt nạt ngươi, Tam ca sẽ thay ngươi ra mặt!”
“Thật sao?” Vân Hạc “cảm động” suýt khóc.
“Đương nhiên là thật!”
Vân Lệ trịnh trọng gật đầu, giả vờ u ám nói: “Ngươi sắp đi Sóc Bắc Tam ca không đối tốt với ngươi, thật sự sợ sau này không có cơ hội đi ngươi nữa!”
“Tam ca!"
Vân Hạc cảm động kêu lên một tiếng, một tay ôm lấy Vân Lệ: “Tam ca thật tốt bụng, trước kia là ta hiểu lầm ngươi, Tam ca, ta xin lỗi ngươi, hu hu...”
Vân Hạc vừa “gào khóc”, vừa xoa lưng Vân Lệ.
Vết thương sau lưng Vân Lệ vừa mới đỡ, lại bị hắn xoa như thế này, Vân Lệ nhất thời thở hổn hển vì đau quá.
“Lão Lục, mau... mau buông ta ra...”
Vân Lệ đau đến mức mặt mày nhăn nhó, cố nén đẩy Vân Hạc đang xúc động gào khóc.
“Tam ca, là ta có lỗi với ngươi! Ta xin lỗi ngươi...”
Vân Hạc giả vờ không nghe thấy, vẫn ở đó khóc lóc, đồng thời còn cố gắng chớp mắt, muốn vắt ra hai giọt nước mắt.
Chẳng phải chỉ là diễn thôi sao? Ai mà chẳng nói được!
Vân Lệ đau sắp phát điên rồi, không thèm quan tâm đến tình huynh đệ chó má nữa, đẩy Vân Hạc ra.
“Tam ca, ngươi đây là... làm gì?” Vân Hạc giả vờ ngơ ngác, vẻ mặt vô tội nhìn Vân Lệ.
Vân Lệ hơi sững lại, cố nhịn muốn đấm hắn một cái, nhe răng cười nói: “Ta... vết thương ở lưng của ta chưa lành!”
“À???”
Các site khác đang và ăn cắp của Mêtruyệnhót nhé cả nhà..
Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Vân Hạc ra vẻ ngạc nhiên, đột nhiên vỗ đầu, vẻ mặt áy náy nói: “Thật sự xin lỗi Tam ca! Lúc nấy ta xúc động quá, quên mất Tam ca bị thương ở lưng!”
Nhìn bộ dạng vô tội của Vân Hạc, vân Lệ tức muốn chết. Hắn rất nghi ngờ rằng Vân Hạc cố ý!
'Tên khốn này!
Đúng là đồ xấu xal
Chuyên chơi trò bẩn!
Chẳng qua hắn ta vừa mới thể hiện sự rộng lượng của mình, bây giờ không thể vì chuyện này mà trở mặt với Vân Hạc, chỉ có thể ngậm ngùi chịu cơn tức này.
“Không sao, không sao! Lần sau cẩn thận một chút là được.”
Vân Lệ cố gắng nở nụ cười: “Được rồi, Tam ca không nói chuyện với ngươi nữa, ta phải quay về thay thuốc, đến lúc đại hôn của ngươi, Tam ca nhất định sẽ chuẩn bị một món quà hậu hĩnh cho ngươi!”
Nói xong, Vân Lệ vội vàng rời đi.
Lúc này, trong lòng Vân Lệ không ngừng chửi thề.
Bị Vân Hạc làm như vậy, vết thương trên lưng hắn ta chắc chắn đã nứt ra không ít.
Tên khốn này chắc chắn là cố ý! Khốn khiếp! Tên khốn này!
Trong lòng Vân Lệ tức giận mắng không ngừng, mấy lần định quay lại đánh Vân Hạc mấy phát.
Nhìn bóng dáng Vân Lệ, khóe miệng Vân Hạc nở nụ cười xấu xa. Một con sói ác, sao có thể đổi tính?
Lừa trẻ con à!
Hắn ta thậm chí còn không thèm soi gương!
Mặt hắn ta mà giống người tốt sao?
Còn muốn lừa mình?
Nghĩ mình dễ bị lừa vậy sao?
Trêu Vân Lệ xong, tâm trạng Vân Hạc cũng tốt.
Nếu không phải đang ở hoàng cung, hắn còn muốn huýt sáo.
Rời khỏi hoàng cung, Vân Hạc tự nhiên cảm thấy thoải mái, chậm như rùa mới đến chỗ Thần Võ quân...