Sau một hồi phi lao như điên, Tần Lục Cảm đã dẫn Vân Hạc tới bộ phận thủ công.
Lão già lưu manh vẫn phi ngựa thẳng vào trong như ban nấy, mấy tên lính canh của bộ phận thủ công cũng không dám ngăn cản.
Sau khi đi vào lò rèn của bộ phận thủ công, Vân Hạc gặp lại mấy người quen cũ.
Tốc độ của Văn đế cũng khá nhanh.
Mấy thợ rèn từ lò rèn của hắn đã bị bắt vào làm trong bộ phận thủ công.
Sau một hòi tra hỏi, cuối cùng Vân Hạc cũng hiểu rõ tình huống.
Không biết lão già lưu manh Tần Lục Cảm này biết tin thép hoa văn xuất hiện ngang trời từ đâu, ông ta xông thẳng vào bộ phận thủ công, bắt người ta rèn cho. ông ta một cây đao Quan Công.
Khi mấy tên thợ rèn này dạy người khác chế tạo thép hoa văn đã nhiều lời thừa thãi, khoe khoang với đám thợ rèn nơi này về loại thép hoa văn có hình lông
chim mà Vân Hạc từng đề cập. Kết quả là lời truyền đến lỗ tai Tân Lục Cảm.
Tân Lục Cảm lập tức yêu cầu đám thợ rèn này rèn cho ông ta một loại vũ khí có hoa văn như vậy.
Nhưng Vân Hạc chỉ mới đề cập qua với bọn họ về loại thép hoa văn lông chim mà thôi, bọn họ chưa từng rèn loại thép đó bao giờ. Vì thế lão già lưu manh
này đã tới thẳng doanh trại thần võ bắt Vân Hạc tới đây.
Sau khi biết được nguyên nhân hậu quả mọi chuyện, Vân Hạc thật sự cạn lời.
Bọn họ rảnh rỗi quá nên tự đi mua việc ư?
Vân Hạc buồn bực vô cùng, sau đó hắn nói với Tân Lục Cảm: “Vinh quốc. công, thật ra độ bền của loại thép hoa văn lông chim này gần như tương đương với các loại thép hoa văn khác, nhưng quá trình rèn vô cùng phức tạp...”
“Phức tạp thì sao?”
Tân Lục Cảm cắt ngang lời Vân Hạc: “Ta bảo ngươi nói chuyện chứ không
bảo ngươi vung búa tạ! Ngươi mà còn lải nhải, có tin hôm nay lão phu cho ngươi cái búa tạ không?”
Khóe miệng Vân Hạc giật giật, hắn không nói nên lời. Bỏ mẹt
Lão già lưu manh này đúng là to gan lớn mật! Còn muốn vung búa tạ với hắn?
Mẹ nó chứ, ông ta không sợ bị trị tội chút nào ư?
Đến cả Hoàng tử mà cũng dám dùng thái độ như thế, huống hồ là những người khác?
Thảo nào Tiêu Định Vũ nói ông ta là kẻ ác bác số một trong vương triều Đại Càn!
“Mau lên!” Tân Lục Cảm thúc giục với thái độ không kiên nhẫn: “Hôm nay. ngươi hãy nói cho bọn họ biết phải làm thế nào đi, bao giờ lão phu có đao thì ngươi mới được đi!”
Vân Hạc đen mặt, hắn thật sự cạn lời: “Vinh quốc công, e là phải mấy một hai ngày mới tạo ra loại thép hoa văn lông chim đó.”
Tân Lục Cảm trợn tròn mắt, nói: “Một hai ngày thì một hai ngày! Lão phu sẽ ở. lại đây với ngươi! Lão phu từng tuổi này vẫn còn chịu đựng được, chẳng lẽ một thẳng nhóc như ngươi không chịu nổi ư?”
Nghe vậy, mặt Vân Hạc tối đen.
Lão già xấu xa này!
Nghĩ đến những “thành tựu to lớn” của ông ta, Vân Hạc chỉ đành đồng ý.
Có rất nhiều thợ rèn trong lò rèn.
Vân Hạc chia mọi người thành các tổ, nói phương pháp rèn thép hoa văn lông chim cho mọi người nghe, đồng thời yêu cầu tất cả mọi người tuân theo.
phương pháp này rồi tiến hành rèn từng bước một.
Nhiều tổ như vậy, chỉ cần một tổ thành công sẽ có thể bắt đầu bước rèn tiếp theo.
Lúc sau, Vân Hạc và mấy thợ rèn đã có kinh nghiệm tách ra đi kiểm tra riêng từng tổ.
Chỉ cần nhìn thấy một tổ nào đó rèn sai phương pháp, họ lập tức ngăn lại, đồng thời yêu cầu rèn lại lần nữa.
Mãi đến khi trời tối, Vân Hạc mới chợt nhớ ra chuyện Văn đế nói tối sẽ tới phủ hắn uống rượu.
Vân Hạc vội chạy đi nói tình hình với Tân Lục Cảm, muốn mượn cơ hội này để ra về.
Nhưng lão già lưu manh hoàn toàn không cho Vân Hạc có cơ hội bỏ trốn, ông ta vỗ ngực nói: “Ngươi cứ yên tâm ở lại đây rèn đao cho lão phu đi, nếu
Thánh Thượng mà truy cứu chuyện này, lão phu sẽ chịu trách nhiệm thay ngươi!”