Xuyên Không Trở Thành Người Mạnh Nhất

Chương 193

Tiếng đóng cửa của Diệp Tử làm cho Tân Sênh bên ngoài giật cả mình. Nhìn bóng lưng Diệp Tử đi xa, Tân Sênh không khỏi thầm đau lòng.

Lục điện hạ cũng thật đáng thương.

Rõ ràng là một hoàng tử, nhưng luôn bị ức hiếp.

Ngay cả Tử phu nhân cũng dám lên mặt với hắn.

Ở bên ngoài bị người ta chọc tức, về đến nhà cón bị Tử phu nhân chọc tức. Sáng sớm hôm kia, Vân Hạc lại tới Thần Vũ quân báo danh.

Bị lão lưu manh giày vò mấy ngày, bỗng nhiên hắn cảm thấy học binh pháp chiến trận cùng Tiêu Định Vũ ở Thần Vũ quân cũng rất tốt.

Chỉ cần có thể thoát khỏi lão lưu manh thì thế nào cũng tốt.

“Lục điện hạ, mấy ngày nay ngươi không tốt lắm nhỉ?”

Vừa nhìn thấy Vân Hạc, Tiêu Định Vũ bèn cười một cách sâu xa.

“Đừng nhắc nữa.”

Vân Hạc khoát tay: “Xém chút ta đã bị lão... Quốc công giày vò mất nửa cái mạng.”


“Ha ha...”

Nghe lời Vân Hạc, Tiêu Định Vũ lập tức buột miệng cười: “Quen thì tốt, chúng ta đều như thế.”

Vân Hạc im lặng liếc hắn ta, lại nhân dịp mà hỏi thăm chuyện của Văn đế và Tần Lục Cảm.

Tiêu Định Vũ là con trai Tiêu Vạn Cừu, cũng là nghe cha hắn nói qua một vài chuyện của Văn đế và lão lưu manh.

Phụ thân lão lưu manh Tần Ngũ Thường là thống lĩnh thân vệ của tiên đế.

Tiên đế để thể hiện ân sủng với Tân Ngũ Thường nên đặc biệt ban thưởng hai

huynh đệ Tần Lục Cảm làm thư đồng của Văn đế.

sát.

Cho nên Văn đế và lão lưu manh bọn họ xem như bạn thân.

Lúc nhỏ bọn họ ngủ chung phòng đều là chuyện thường.

Sau này Văn đế lớn lên, khó tránh khỏi cuốn vào cuộc tranh giành vị trí thái tử. Hai huynh đệ Tân Lục Cảm trở thành hộ vệ trung thành nhất của Văn đế.

Khi đó Văn đế bọn họ tranh đoạt vị trí thái tử rất kịch liệt, thường xảy ra ám

Văn đế từ khi cuốn vào cuộc tranh giành vị trí thái tử mãi cho đến trước khi chính thức đăng cơ thì đã bị ám sát vô số lần có.

Là hai huynh đệ Tân Lục Cảm thay phiên liều mạng cứu Văn đế.

Đệ đệ Tần Lục Cảm đã chết vì cứu Văn đế.

Vết sẹo trên người Tân Lục Cảm, hơn phân nửa đều là vì bảo vệ Văn đế mà

Nghe lời tốt đẹp Tiêu Định Vũ nói xong, Vân Hạc không khỏi hiểu ra.

Khó trách phụ hoàng tin tưởng Tần Lục Cảm như vậy. Giờ phút này hắn cũng hiểu vì sao Văn đế nghiêm cấm hoàng tử ám sát nhau.


Quá trình tranh giành vị trí thái tử đời trước của Văn đế bọn họ chắc chắn rất khốc liệt.

Sự việc bi thảm xảy ra ở đời trước của họ, ông ta không muốn lại xảy ra trên người các con của ông ta.

Chỉ tiếc quyền lực khiến người ta say mê.

Cho dù ông ta là hoàng đế cao quý thì cũng không thể chỉ phối mọi chuyện. Đúng lúc Vân Hạc cảm khái không thôi thì một binh lính vội vàng tới báo. “Khởi bẩm thống lĩnh, Tân thống lĩnh đến rồi.”

“Tần thống lĩnh?”

Tiêu Định Vũ hơi sững sờ, bỗng phản ứng lại: “Tân Thất Hổ?”

“Vâng.”

Hắn ta tới làm gì?

Tiêu Định Vũ khẽ nhíu mày, lại phất tay: “Dẫn hắn vào đi, cũng không phải người ngoài.”

Binh lính lập tức lĩnh mệnh rời đi. Tân Thất Hổ nhanh chóng được dẫn vào.

Tiêu Định Vũ nhiệt tình nghênh đón: “Tần huynh đệ, nhiều năm không gặp huynh rồi, có nhớ ta không?”

“Bớt đi.” Tân Thất Hổ ngước đôi mắt như chuông đồng lên: “Hôm nay ông đây đến đánh nhau với ngươi.”

“Đánh... Đánh nhau?”


Tiêu Định Vũ đen mặt: “Ta nói nè Tân huynh đệ, Tiêu

Định Vũ ta chưa từng đắc tội huynh nhỉ? Huynh...”

“Cha ta gọi ta đến.”

Tân Thất Hổ trực tiếp mang lão lưu manh ra, mũi vểnh lên trời nói: “Cha ta nói võ nghệ này của ta hoang phế năm năm, bảo ta không có chuyện gì thì tìm các ngươi luyện thêm, trước tiên ôm lại võ nghệ đã, nếu Lục điện hạ tới Sóc Bắc thật thì ta tiện đi làm phó tướng cho hắn.”

Phó tướng?

'Trên mặt Vân Hạc hung hăng co rút.

Mẹ nó.

'Ta mẹ nó đúng là biết ơn.

Con hàng này thật sự muốn đi làm phó tướng cho mình.

Má má má.

Mẹ nó, muốn tạo phản, sao cứ khó như vậy!

Bình Luận (0)
Comment