Chuyện gì vậy?
Đây chính là Đông Cung của thái tử mà?
Lão già này không đến mức uống rượu một bữa với Tần Lục Cảm xong thì muốn lập mình làm thái tử chứ?
Không thể nào! Chắc chắn không thể! Lão già này tuyệt đối có ý sâu xa khác.
Đi tới phòng ăn Đông Cung ngồi xuống, đợi cung nữ thái giám bưng đồ ăn lên xong, Văn đế bèn sai người lui ra hết, chỉ có cha con bọn họ ở trong phòng ăn.
“Biết vì sao trẫm mang con đến đây ăn không?” Văn đế giương mắt nhìn về phía Vân Hạc đang mơ hồ.
“Không biết.” Vân Hạc mờ mịt lắc đầu.
Lần này hắn thật sự không đoán được tâm tư của lão cha hời này.
Văn đế khẽ thở dài, lại hỏi tiếp: “Huynh đệ các con hết thảy mấy người?” “Mười một” Vân Hạc thành thật trả lời.
Bọn họ quả thực có mười một huynh đệ, có điều lão Thất và lão Thập đều chết yểu.
Thái tử thì tự vẫn vì mưu phản thất bại.
Mười một huynh đệ, đã chết ba người.
Lão Thập Nhất nhỏ nhất, mới hơn năm tuổi thôi.
“Đúng vậy, mười một.” Văn đế yếu ớt thở dài, phối hợp nói: “Con thì chắc chắn không thể làm thái tử, lão Thập Nhất thì còn nhỏ, con nói trầm nghe xem, con cảm thấy sáu huynh đệ còn lại kia, ai có thể đảm đương chức trách thái tử?”
“Hả?” Vân Hạc kinh ngạc nhìn Văn đế, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
Lão già này đang làm chuyện quái quỷ gì vậy?
Chuyện lập ai là thái tử này, ông hỏi ta cái mông á?
Ông đi hỏi những đại thần kia của ông đi!
Nếu không thì ông đi hỏi lão lưu manh Tần Lục Cảm kia.
Lão già, ông đừng chơi như vậy.
Đây không phải đào hố để cho mình nhảy sao?
“Hả cái gì cơ?”
Văn đế trừng mắt Vân Hạc: “Đang hỏi con đó.”
“Cái này..” Vân Hạc đau khổ nhìn Văn đế: “Phụ hoàng, loại chuyện lập thái tử này, ngay cả những đại thần trong kia cũng không dám nhiều lời, nhỉ thần nào. dám lắm mồm”
“Bảo con nói thì con cứ nói.” Văn đế không vui bảo: “Là trẫm hỏi con, lẽ nào. trẫm còn có thể trị tôi con sao? Trong những huynh đệ của con, trẫm cũng chỉ có thể hỏi con thôi.”
Nói xong, Văn đế thở dài một tiếng.
Vân Hạc cũng không biết lão già này rốt cuộc đang diễn trò hay nghiêm túc, hắn chỉ đành ủ rũ cúi đầu, không nói câu nào.
Trước tiên đừng nói lung tung, xem tình huống rồi nói.
Thấy Vân Hạc cúi đầu không nói, Văn đế lập tức càng không vui, thản nhiên nói: “Thế nào, còn muốn trẫm mời còn nói?”
Vân Hạc khế ngẩng đầu, cố tỏ vẻ khó xử: “Nhi thần... Nhi thần...” Vân Hạc ấp ủng nửa ngày, ngay cả câu đầy đủ cũng không nói ra được.
Văn đế thấy dáng vẻ này của hẳn lập tức nổi giận, bỗng nhiên cao giọng:
Bỗng nhiên Vân Hạc giật mình, “rụt rè” nhìn Văn đế, lúc này mới ấp úng nói: “Nhi thần... Nhi thần cảm thấy tam ca nên... làm thái tử.”
Nói xong, Vân Hạc vội cúi đầu, giả vờ sợ hãi.
“Lão Tam?”
Văn đế cau mày, đầy hoài nghi nhìn Vân Hạc: “Hình như con và tam ca con không hợp nhau? Không phải con còn hoài nghỉ tam ca con phái người ám sát con à? Bây giờ con lại đề cử tam ca con ngồi lên vị trí thái tử này?”
“Trước đó chắc hẳn nhi thần trách oan tam ca rồi.” Vân Hạc cúi đầu nói: “Mấy ngày trước tam ca đã xin lỗi nhi thần rồi, tam ca có thể xin lỗi nhi thần, nói rõ tam ca vẫn rất nhân nghĩa.”
Bây giờ hắn cũng không biết Văn đế nghĩ thế nào.
Dù sao cứ đẩy lão Tam ra đã.
Bản thân cũng đề cử hắn ta làm thái tử, sau này nếu hắn ta còn tìm mình gây phiền phức thì phụ hoàng sẽ xử lý hắn ta, e rằng sẽ còn ác hơn.
Ngược lại bản thân cũng không làm thái tử được, ai làm thái tử cũng như nhau.
Hố được người nào hay người nấy.
“Ồ?” Văn đế vô cùng phấn khích nhìn Vân Hạc: “Nói thử xem, tam ca con xin lỗi con thế nào?”
Lão giài Giả vờ, tiếp tục giả vờ. Hắn không tin lão già này không biết chuyện Vân Lệ xin lỗi hắn.
Trong lòng Vân Hạc thầm chửi bới, hắn từ từ kể lại chuyện lúc trước Vân Lệ xin lỗi hắn.
Nghe Vân Hạc nói xong, Văn đế không khỏi nghĩ suy.
“Con thật sự cảm thấy như vậy?” Văn đế nheo mắt lại: “Con không sợ tam ca con chỉ giả vờ hòa giải với con, đợi sau khi nó ngồi vững vị trí thái tử thì nó sẽ lại tính sổ với con à? Con phải biết, có thể nhìn ra từ chuyện đi săn, tam ca con cũng không phải người thành thật gì.”
Được.
Đề mất mạng đến rồi.