Thẩm Hinh nghe Vân Hạc nói vậy, cả ngươi không khỏi hơi cứng lại.
Do dự nửa ngày, cuối cùng Thẩm Hinh cũng nhịn xuống xúc động muốn hết móng vuốt của Vân Hạc ra, để mặc Vân Hạc tùy ý nắm bàn tay trắng nõn của nàng.
Rất mềm!
Vân Hạc rất tò mò, tại sao một người tập võ lại có bàn tay mềm như vậy được?
“Được rồi! Đừng kéo qua kéo lại!" Thẩm Hinh vẫn bày ra dáng vẻ hung dữ. "Ngươi chậm rãi quen là được, dù sao chúng ta cũng là phu thê."
Vân Hạc mỉm cười nói: "Sau này chúng ta phải chung giường chung gối, nếu ngươi..."
"Ai muốn chung giường chung gối với ngươi?"
Thẩm Hinh xấu hổ không thôi, nàng muốn thoát khỏi móng vuốt của Vân Hạc theo bản năng, nhưng Vân Hạc lại mặt dày mặt dạn nắm chặt không buông.
"Đừng giãy, ngươi càng giấy dụa, ta càng hưng phấn."
Con sói trong lòng Vân Hạc liên tục gào thét, vẻ mặt thì không thay đổi: "Tính cách này của ngươi thật sự phải nên sửa lại, ngươi nói những lời này trước mặt †a thì không sao, nhưng nếu ngươi nói trước mặt phụ hoàng, ngươi nói xem phụ hoàng sẽ nghĩ thế nào?”
"Đừng lấy Thánh Thượng ra đe dọa ta!”
Vẻ mặt Thẩm Hinh khó chịu, nhưng lực giấy dụa vẫn nhỏ hơn. Vân Hạc nghiêm túc lắc đầu, nói: "Không phải là lấy phụ hoàng ra đe dọa ngươi, chỉ không muốn ngươi không đúng mực trước mặt phụ hoàng, khiến phụ
hoàng mất hứng."
Thẩm Hinh bĩu môi, nàng hừ lạnh nói: "Thánh Thượng sẽ nói những lời đó trước mặt ta sao?"
Chậc, nữ tử này cũng không ngốc!
Vân Hạc cười thầm trong lòng, hắn còn nói: "Nếu phụ hoàng dặn dò ngươi phải giúp ta nối dõi tông đường sớm, dù sao ngươi không thể nói: Ai muốn nối dõi tông đường cho hắn, đúng không?”
Thẩm Hinh hơi há mồm, nàng nghẹn họng không trả lời được.
Đúng vậy, Văn đế thật sự có khả năng sẽ dặn dò nàng như vậy!
Lần này, ngay cả chút giãy dụa cuối cùng của Thẩm Hinh cũng biến mất, để mặc Vân Hạc véo nặn tay cô như miếng bánh vậy.
Nữ tử này thật là dễ lừa!
Vân Hạc âm thầm cười ha ha, hắn lại nắm tay Thẩm Hinh, nói: "Phụ hoàng bảo hai ngày nay ta không cần đi tìm Tiêu Định Vũ học binh pháp chiến trận, ngày mai chúng ta đi dạo trong thành, bồi dưỡng tình cảm, thế nào?”
“Không đi!"
Thẩm Hinh trả lời không chút do dự: "Ta với ngươi không có tình cảm tốt gì mà bồi dưỡng!"
Mẹ nó!
Đầu người phụ nữ này thiếu dây đàn hồi sao!
Hắn chính là Hoàng tử đó!
Cho dù hắn chết, nàng cũng không thể tái giá!.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
Không bồi dưỡng tình cảm với hắn, nàng muốn sống quả phụ cả đời?
Nghĩ cái gì vậy!
.
Vân Hạc bất lực lắc đầu: "Bỏ đi, ngươi thật sự không muốn đi thì thôi, ngày mai ta đến nhà ngươi tìm ngươi, nhân tiện nhìn xem những nữ kiệt như ngươi luyện tập như thế nào."
Thẩm Hinh muốn từ chối theo bản năng, nhưng lời đến miệng lại thay đổi.
“Tùy ngươi!"
Vân Hạc là Hoàng tử, lại là con rể của Thẩm gia.
Hắn muốn đến Thẩm gia, dù sao Thẩm gia cũng không thể nhốt hắn ngoài cừa được đúng không?
"Vậy quyết định như vậy nhé!" Vân Hạc cười ha ha.
Thẩm Hinh ghét bỏ nhìn hắn, nàng lại vẫy tay nói: "Mau buông ta ra, ta phải đi về!"
"Bây giờ trở về?"
Vân Hạc lại véo lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Hinh: "Dùng xong bữa tối thì về!"
"Không cần!"
Thẩm Hinh từ chối dứt khoát.
"Được rồi!"
Vân Hạc cười bất đắc dĩ, lúc này mới chịu buông tay Thẩm Hinh ra.
Haizz!
Đây là một con đường dài!
Muốn chỉnh phục được nữ tử đầu thiếu dây đàn hồi, thật sự không dễ dàng!
Cũng may mà bản thân còn có thân phận Hoàng tử.
Nếu không, sợ là hở ra nữ tử này sẽ đánh hắn.
Thẩm Hinh rời đi, Vân Hạc lập tức đi tìm Diệp Tử tính sổ.
Diệp Tử nhìn thấy Vân Hạc không có ý tốt đi về phía mình, nàng ấy chẳng những không chạy, còn cười tiêu sái đi lên: "Điện hạ, đây là khoản ghi trong phủ mấy ngày nay, ngài xem qua một chút."
Nói xong, Diệp Tử lấy sổ sách ra đưa cho Vân Hạc.
Cái gì?
Đây là chiêu của tỷ đúng không?
Vân Hạc nhận lấy sổ sách, hắn nghiêm túc nói: "Đi theo ta vào thư phòng! Nếu ta có chỗ không rõ, còn phải nhờ tẩu tử!"
Diệp Tử cứng đờ, trong nháy mắt có cảm giác tự bê đá đập vào chân mình.