Viên Khuê bị dọa cho sợ gần chết, quên hết sạch chuyện đổi lại ngựa, hắn ta vội vàng đứng lên, mang theo tâm trạng sợ hãi chạy về nhà.
Sau khi trở về nhà, Viên Khuê kể lại chuyện đã xảy ra cho Viên Tông, lập tức lọt vào một trận đánh đập của Viên Tông.
"Tại sao lão tử lại sinh ra cái thứ như con?”
“Con mẹ nó, trong đầu con chứa toàn cứt chó sao?"
"Con còn dám nói mình vừa ý Lục hoàng tử phi ở ngay trước Lục hoàng tử?" "Sớm muộn gì thì lão tử cũng bị tên súc sinh là con hại chết!"
Viên Tông tức giận đến mức đạp mạnh lên người Viên Khuê hết cái này đến cái khác.
Viên Khuê bị phụ thân mình đạp cho kêu r3n liên hồi để cầu xin tha thứ. "Lão gia, xin đừng đánh nữa!"
Viên phu nhân đau lòng nhỉ tử, bà ta bối rối khóc lóc nói: "Nó nói nhầm chỉ là việc nhỏ. Hiện tại, Lục hoàng tử đã nhận định Khuê Nhi phái người lan truyền những lời đồn đại kia, chúng ta nhất định phải giúp Khuê Nhi chứng minh trong sạch! Nếu Thánh thượng truy cứu thì sẽ rơi đầu thật đấy..."
Cho dù Viên phu nhân là một phụ nhân, nhưng bà ta cũng biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề này.
Nếu làm lớn chuyện này lên, không chỉ tính mạng của Viên Khuê không được đảm bảo, mà ngay cả nhà họ Viên cũng sẽ bị liên lụy!
Làm không tốt thì kết cục sẽ là chém đầu cả nhà. “Chứng minh trong sạch, chứng minh trong sạch như thế nào đây?”
Viên Tông tức giận gầm lên: "Trước đó, cũng vì chuyện này mà Thánh thượng còn hành hung mấy vị hoàng tử! Mấy hoàng tử cũng không chịu thừa nhận những lời đồn đại kia là do bọn họ phái người lan truyền. Thánh thượng phái người điều tra lâu như vậy mà vẫn chưa tra ra chủ mưu đẳng sau, bây giờ Viên Khuê xuất hiện, chính là điển hình cho kẻ chết thay!"
Làm sao Viên Khuê lại không hiểu, một khi làm lớn chuyện này lên, mấy vị hoàng tử kia đều sẽ bỏ đá xuống giếng ngay lập tức!
Để xóa tan nghi ngờ của bản thân, bọn họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế đổ chuyện này lên trên đầu Viên Khuê!
Khi Viên Tông nói lời này, Viên phu nhân cũng hoàn toàn hoảng sợ, bà ta khóc sướt mướt nói: "Vậy phải làm sao bây giờ? Lão gia, người nhất định phải nghĩ cách cứu Khuê Nhi! Ô ô..."
"Khóc, chỉ biết khóc!"
Viên Tông phần nộ hét lớn một tiếng, lại hung ác đá Viên Khuê một phát:
"Cút nhanh lên, theo ta đi tìm Tam hoàng tử để tìm cách cứu tên súc sinh nhà conl"
Viên Khuê hiểu được những khúc chiết trong chuyện này, hắn ta càng sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng giấy dụa đứng lên, chỉ sửa sang lại y phục một chút
rồi đi theo Viên Khuê đến phủ Tam hoàng tử.
Biết được ý đồ của phụ tử Viên Tông khi đến đây, Vân Lệ tức bể phổi, kết quả là Viên Khuê lại lần nữa bị đánh một trận tơi bời ngay tại chỗ.
Viên Tông là người của hắn ta!
Nếu phụ hoàng biết, không chừng sẽ nghi ngờ hắn ta ra lệnh cho Viên Khuê làm như vậy!
Nếu giải quyết chuyện này không tốt thì hắn ta cũng sẽ bị liên lụy!
Gần đây, thái độ của Phụ hoàng đối với hắn ta vừa được cải thiện, tên khốn kiếp này lại làm ra chuyện như vậy!
Chẳng lẽ hắn ta không nhìn nổi mình tốt hơn một chút xíu nào sao? "Tam điện hạ, chuyện này thật sự không phải do nhi tử của thần làm, rõ ràng là Lục điện hạ không muốn đổi lại ngựa nên cố ý vu khống khuyển tử, mong Tam điện hạ minh xét!"
Viên Tông không dám ngăn cản Vân Lệ hành hung Viên Khuê, chỉ dám cầu xin ở bên cạnh.
"Ta minh xét thì có tác dụng cái rắm!"
Vân Lệ phẫn nộ rống to: "Cho dù lão Lục cố ý vu khống con trai của ngươi, thì hắn ta có biện pháp nào để chứng minh mình trong sạch không?”
Con mẹ nó, nó không khác gì thủ đoạn hãm hại lão Lục thông đồng với địch của bọn họ phải không?
Chỉ cần Viên Khuê không thể tự chứng minh bản thân trong sạch, vậy thì chuyện này chính là do Viên Khuê làm!
Mà Viên Khuê vốn có ân oán với lão Lục, hắn ta còn dám nói mình có ý với Thẩm Hinh ở ngay trước mặt lão Lục, con mẹ nó đây chính là không đánh đã khai!
Không nghỉ ngờ hắn ta thì nghi ngờ ai?
Đối mặt với tiếng gầm thét của Vân Lệ, Viên Tông cũng hoàn toàn hoảng loạn.
"Bịch..." Viên Tông quỳ trên mặt đất cầu xin: "Cầu xin Tam điện hạ nghĩ biện pháp cứu tên súc sinh này, Viên Tông vô cùng cảm kích, nguyện ra sức trâu ngựa vì điện hạ..."
Viên Tông vừa cầu xin vừa thể hiện lòng trung thành, chỉ cầu xin Vân Lệ cứu Viên Khuê.
"Ta..."
Mặt Vân Lệ không khỏi co giật, suýt chút nữa hắn ta đã đạp Viên Tông một phát.
Sau khi cố gắng hít sâu vài hơi, Vân Lệ mới chậm rãi ngồi xuống, lẳng lặng suy nghĩ biện pháp đối phó.
Sau khi trầm tư một lát, Vân Lệ kìm chế lửa giận trong lòng, đen mặt nói: “Trước tiên, kéo Viên Khuê ra ngoài đánh một trận thật nặng, đánh cho càng thảm càng tốt, sau đó chuẩn bị một phần hậu lễ! Tối nay đi với ta đến phủ của lão Lục, ta sẽ giúp hắn ta làm hoà với lão Lục! Chắc Lão Lục sẽ nể mặt ta..."
"Đa tạ Tam điện hạ!"
Viên Tông cảm động đến rơi nước mắt nói.
"Ngoài ra, sau này đừng nhắc đến chuyện đổi ngựa nữa!"
Vân Lệ tức giận nhìn hai cha con: "Tên khốn kiếp lão Lục này không ngu ngốc như các ngươi nghĩ đâu! Tên khốn này thích nhất là lén giở trò xấu, ngay cả †a cũng bị tên hỗn đản này lừa hai lần!"
Một lần là lúc đi săn, một lần là khi hắn ta giả vờ xin lỗi Vân Hạc.
Nghĩ đến hai chuyện này, Vân Lệ cảm thấy vết thương vừa mới hồi phục ở phía sau lưng mình lại đau.