Trong hậu viện, Vân Lệ luôn miệng truy hỏi Vân Hạc về cuộc nói chuyện của Văn Đế và Vân Hạc.
Nhưng Vân Hạc cứ luôn miệng nói đi nói lại một câu. Phụ hoàng không cho ta nói!
Vân Lệ sắp tức muốn điên rồi, nhưng rồi lại không thể phát tác, chỉ có thể thề với Vân Hạc rằng, chắc chắn sẽ không nói ra ngoài.
Vân Hạc cúi đầu, lại âm thầm quệt miệng. 'Ta mẹ nó quan tâm ngươi có nói ra ngoài hay không! Ta mẹ nó đang muốn lợi ích thiết thực!
Ngươi mẹ nó ngay cả lợi ích cũng không chịu đưa ra, đứng ở đây chơi tay không bắt sói với gia?
“Lục đệ, đệ không tin tưởng tam ca đến vậy sao?”
Vân Lệ nói: “Đệ nghĩ xem, nếu tam ca nói ra ngoài thì tam ca có lợi gì hay không? Bây giờ tam ca hại đệ, có lợi gì cho tam ca không?”
“Ngươi có lợi hay không ta không biết, nhưng chắc chắn là ta không có lợi!” 'Vân Hạc hàm hồ lên tiếng, trong lòng lòng lại lén mắng tên ngu xuẩn này.
Ta mẹ nó đã nhắc nhở rõ ràng đến như vậy rồi!
Nếu người còn không đưa ra lợi ích cho ta, thì mẹ nó ta cũng không tốn thời gian với ngươi!
Lợi ích?
Trong lòng Vân Lệ vừa động, lập tức nói: “Đương nhiên là đệ sẽ được lợi ích!”
“Ta có thể có lợi gì?
Cuối cùng Vân Hạc cũng ngẩng đầu: “Nếu phụ hoàng trách tội xuống, tam ca còn không thể giúp ta chống đỡ? Phụ hoàng vẫn luôn miệng cảnh cáo ta, không
được nói với các ngươi dù chỉ một chữ.”
Vân Lệ nghĩ nghĩ, cắn răng nói: “Đệ camr thấy cửa hàng ngọc khí mà hôm nay các đệ đi thế nào? Tam ca cho đệ cửa hàng ngọc khí đó, được không??”
Ôi vãi!
Vân Hạc kinh ngạc nhìn Vân Lệ.
Cửa hàng ngọc khí đó là do hắn ta mở? Mẹ nó!
Khó trách tên này có nhiều tiền như vậy, lúc nào trên người cũng mang theo mấy vạn lượng ngân phiếu.
Nhận lấy ánh mắt kinh ngạc này của Vân Hạc, Vân Lệ cười ha hả nói: “Cửa hàng ngọc khí đó là sản nghiệp của ta! Ngọc khí trong đó, ít nhất cũng phải tầm mấy vạn lượng bạc.”
Vân Hạc không hoài nghi điều Vân Lệ nói.
Mặc dù ngọc tinh phẩm trong tiệm ngọc khí đó không có nhiều lắm, nhưng số lượng ngọc trong đó rất nhiều!
Ngọc khí trong đó chắc chắn có giá tri mấy vạn lượng bạc! “Tam ca, ngươi thật sự đưa cho ta sao?”
Vân Hạc đỏ mắt hỏi.
“Tam ca còn có thể lừa đệ được sao?” Vân Lệ lên tiếng: “Nếu đệ không tin, tam ca lập tức viết giấy
cho đệ, ký tên và ấn dấu tay ngay bây giờ!”
Vân Hạc nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Chúng ta nên đến thư phòng rồi nói tiếp!” “Được được!”
Vân Lệ gật đầu liên tục, đi theo Vân Hạc đến thư phòng.
Tới thư phòng, Vân Lệ lập tức bắt đầu viết giấy chứng nhận chuyển nhượng tiệm, sau khi viết xong lại lấy con dấu của mình ấn lên mặt giấy.
“Bây giờ đệ có thể nói cho tam ca biết, rốt cuộc phụ hoàng đã nói gì với đệ?” Vân Lệ đặt giấy chứng nhận vào trong tay Vân Hạc.
Vân Hạc cố ý do dự một lát, sau đó mới lên tiếng: “Tam ca, người ngàn lần vạn lần đừng nói ra ngoài, nếu không, phụ hoàng sẽ không bỏ qua cho ta..."
“Yên tâm, tam ca đảm bảo sẽ không nói ra ngoài!” Vân Lệ vỗ ngực bảo đảm: “Việc này chỉ có đệ biết ta biết, trời biết đất biết!”
Sau khi được Vân Lệ đảm bảo, Vân Hạc lại do dự thêm lần nữa, lúc này mới nói ra toàn bộ cuộc trò chuyện giữa mình và Văn Đế cho Vân Lệ nghe.
Nghe xong lời nói của Vân Hạc, trên trán Vân Lệ không nhịn được mà toát mồ hôi lạnh.
Hóa ra phụ hoàng cũng hoài nghĩ hắn ta vì vị trí Thái Tử mà giả vờ hòa giải với Vân Hạc.
Xem ra, sau này mình phải hành động cẩn thận hơn mới được!
Trầm tư một lát, Vân Lệ lại hỏi: “Đệ đề cử tam ca làm Thái Tử thật sao?”
“Chắc chắn rồi!"
Vân Hạc khịt khit mũi: “Ta tin lời tam ca nói lúc trước, nghĩ rằng sau này tam ca sẽ thật sự đứng ra bảo vệ ta, hơn nữa ta và nhị ca bọn họ không thân, nếu không đề cử ngươi thì còn có thể đề cử ai?”
“Lời này của đệ rất hay!”