Diệp Tử bội phục không thôi, sau đó vẻ mặt phức tạp nhìn Vân Hạc: “Bây giờ †a càng ngày càng không hiểu ngươi.”
Vân Hạc cong môi cười: “Có gì không hiểu? Ta nói cho ngươi.”
“Ngươi quá giỏi tính kế!”
Diệp Tử khẽ thở dài: “Lấy chuyện của Viên Khuê làm ví dụ, ngươi đã sớm tính hết tất cả rồi! Chuyện phát triển như thế nào hoàn toàn dựa theo suy nghĩ của ngươi!”
“Ngươi sai rì
Vân Hạc lắc đầu cười nói: “Không phải chuyện phát triển dựa theo dự đoán của ta, chỉ là ta cố ý dẫn dẫn dắt mọi việc phát triển theo hướng ta dự đoán phát triển mà thôi...
Thật ra đây cũng không phải tính kế thông minh gì.
Hắn vốn chỉ dẫn dắt cho Vân Lệ bẫy Viên Khuê thôi.
Vân Lệ bẫy Viên Khuê, Diệp Tử lại đứng ra thành công cầu tình cho Viên Khuê, Viên Khuê chắc chắn sẽ tình nguyện tin tưởng Diệp Tử hơn!
Chẳng lẽ hẳn còn tin tưởng Vân Lệ đã bẫy hắn tơi bời một trận? Suy đoán duy nhất thật ra chính là Viên Khuê phải cho Diệp Tử chỗ tốt này. Nhưng nhờ người khác làm việc, cho chút lợi ích là chuyện rất bình thường.
Cho nên chuyện này thật ra căn bản không có khó như trong tưởng tượng của Diệp Tử.
Chỉ cần có thể năm chắc quyền chủ động
Là con người thì đều có thể làm được!
Nghe Vân Hạc nói xong, Diệp Tử không khỏi cứng họng. Thật sự có dễ dàng như Vân Hạc nói sao?
“Nói thật thì ta có hơi bị ngươi đả kích rồi.”
Diệp Tử thở ra một hơi thật dài: “Trước đây ta luôn cảm thấy ta rất thông minh, nhưng so với ngươi, ta đột nhiên cảm thấy mình hơi ngốc..."
Vân Hạc kinh ngạc, trêu ghẹo nói: “Ngươi nói như vậy ta sẽ kiêu căng.”
“Ngươi có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, ta không sợ ngươi kiêu căng.” Diệp Tử nhẹ nhàng lắc đầu: “Bây giờ ta sợ nhất chính là Thẩm gia sẽ sẽ biến thành công cụ lợi dụng cho chúng ta.”
Diệp Tử không thể không lo lắng điểm này.
Vân Hạc quá xảo quyệt, quá âm hiểm!
Ngấm ngầm giở trò mưu kế với Vân Hạc, bọn họ tuyệt đối không thể chơi qua mặt Vân Hạc.
“Được rồi! Ta thừa nhận ngươi thật sự rất ngốc!”
Vân Hạc ném cho nàng một ánh mắt xem thường: “Có thời gian nghĩ đến mấy chuyện này, chỉ bằng cân nhắc lời khuyên của nhạc mẫu ta nhiều chút! Mặc dù ta không phải quân tử, nhưng không bao giờ lừa gạt nữ nhân của mình!”
Nói xong, Vân Hạc đứng dậy đi ra ngoài.
Trí tưởng tượng của nàng cũng quá phong phú!
Còn sợ mình lợi dụng Thẩm gia?
Nàng ở chung với mình cũng không phải một ngày hai ngày.
Hắn đã trao cho nàng tất cả sự tin tưởng.
Kết quả là nàng lại không tin mình?
Điều này có chút tổn thương người ta quá!
Mẹ nó ta chỉ muốn làm lão lục, chứ không phải muốn lục thân không nhận! Haiz, để nàng tự mình suy nghĩ cho tốt đi!
Nàng là người thông minh, chắc có thể suy nghĩ cẩn thận.
Nhìn bóng lưng hơi ủ rũ của Vân Hạc, Diệp Tử không khỏi âm thầm lo lắng
Có phải hẳn tức giận vì mình không tin nhắn hay không?
Thật sự là do mình nghĩ nhiều hay sao?
Hắn có cảm thấy mình quá ngốc không?
Sau này hắn có dần dần xa cách với mình không?
Suy nghĩ, Diệp Tử đột nhiên giật mình một cái.
“Diệp Tử, ngươi suy nghĩ gì vậy?!”
Diệp Tử lẩm bẩm: “Ngươi để ý suy nghĩ của hắn làm gì chứ? Chẳng lẽ...”
Nói rồi Diệp Tử lại giật mình lần nữa, nhanh chóng dùng sức lắc đầu, xua tan những tạp niệm đó trong đầu.
Ban đêm, trong hoàng cung.
Ảnh vệ nhận được hội báo của Cao Hợp, lập tức bẩm báo với Văn đế. “Được rồi, trầm đã biết!”
Văn đế vẫy tay, ý bảo ảnh vệ lui ra, trên mặt lộ ra một chút ý cười.
Xem ra lão lục chắc đã nói những lời mình nói với hắn cho lão tam. Cái tên khốn này, thật sự xem lời nói của mình như gió thổi bên tai! Hắn lại thật sự tin tưởng lão tam!
Trí nhớ không được lâu, thật sự không sợ lão tam lên làm Thái Tử sẽ qua cầu rút ván sao?
Được rồi, xem ra mình có thể tiến hành bước tiếp theo trong kế hoạch. Lão tam ơi lão tam, ngươi vì người khác mà để trẫm và lão lục thất vọng!
Trầm tư một lát, Văn đế lại gọi Mục Thuận tới...