Cuối cùng, Văn Đế vẫn phải mở miệng ngăn Tân Lục Cảm lại. Bị Tân Lục Cảm nhục mạ trước mặt nhiều người như vậy, Từ Thực Phủ tức giận đến mức cả người run rẩy, nhưng cũng không có cách nào đối phó với ông già lưu manh này.
Làm một bản tấu vạch tội ông ta, ông ta cũng chỉ bị phạt bổng lộc.
€ó khi bổng lộc của ông già lưu manh này cũng đã bị phạt đến một trăm năm sau rồi không chừng.
Cho dù phạt ông ta thêm mười năm bổng lộc nữa cũng chẳng có ích gì!
Dưới sự ra mặt của ông già lưu manh, khí thế phái chủ hòa lập tức suy yếu, hầu như không còn ai dám mở miệng.
Mắt thấy mọi người đã bị Tân Lục Cảm làm cho sợ đến mức không dám lên tiếng, Chương Hòe lại lần nữa góp lời: "Thánh Thượng, lúc này thật sự không thể chiến!"
"Năm sau đi, đợi mùa xuân năm sau rồi hằng đánh tiếp!"
"Đến lúc đó, Công Bộ có thể nhanh chóng chế tạo ra nhiều thần binh lợi khí từ thép pattern steel hơn."
"Mùa xuân năm sau, lão thần cũng nguyện đi Sóc Bắc trước, cho dù có mất mạng ở Sóc Bắc thần cũng không tiếc..."
Chương Hòe lo lắng đến độ dậm chân, không ngừng khuyên can.
Ông ấy không sợ chết!
Nhưng lúc này thật sự không thích hợp để khai chiến với Bắc Hoàn!
"Thánh Thượng, Chương các lão nói có lý."
Công bộ Thượng thư Tống Tất Tiên cũng theo đó mà lên tiếng: "Thần xin Thánh Thượng cho thần thêm nửa năm nữa! Thần sẽ mở rộng chiêu mộ các thợ thủ công, rèn thêm nhiều thần binh lợi khí cho triều ta! Đến mùa xuân năm sau, nhất định sẽ đánh bại Bắc Hoàn!"
"Tiên sư mụ ngươi!"
LTần Lục Cảm hét lên, chòm râu trên mặt rung lên không ngừng, nước miếng cũng bay tứ tung: "Chẳng lẽ không có mấy cái thần binh lợi khí đó thì không đánh tiếp được hả? Chờ đến năm sau, khốn cảnh thiếu lương thực của Bắc Hoàn hôm
nay sẽ hoàn toàn được khôi phục, đến lúc đó lại đánh một trận với Bắc Hoàn, bên có hại vẫn là chúng tai"
"Vinh Quốc công!"
Chương Hòe căm tức nhìn Tần Lục Cảm: "Ông đã quên trận đại bại năm năm trước ở Sóc Bắc rồi sao? Nếu năm đó không phải ông cực lực khuyên Thánh Thượng thân chinh Bắc Hoàn, Đại Càn chúng ta há có thể có cục diện như vậy sao? Hiện giờ, ông còn muốn để Đại Càn ta giẫm lại vết xe đổ năm đó sao?"
"Ta...
Nói đến chuyện năm năm trước, khí thế của Tân Lục Cảm lập tức yếu xìu.
Chuyện này là chỗ đau nhiều năm của ông ta.
Bây giờ Chương Hòe nhắc lại chuyện xưa, áy náy trong lòng Tần Lục Cảm càng tăng lên.
"Được rồi, tất cả đừng nói nữa!"
Cuối cùng Văn Đế cũng mở miệng ngăn mọi người, vẻ mặt đầy băng giá nói: "Ở đây không phải triều đình! Có chuyện gì, hồi cung rồi nói tiếp!"
Dứt lời, Văn Đế quay sang nói với Vân Hạc và Thẩm Lạc Nhạn: "Rót rượu cho trãm!"
Vân Hạc nghe vậy, lập tức rót cho Văn Đế một chén rượu, đưa cho Thẩm Lạc Nhạn dâng lên.
Văn Đế nhận chén rượu của Thẩm Lạc Nhạn dâng lên, uống một hơi cạn sạch, vân vê chén rượu nói: "Hôm nay đột nhiên xuất hiện biến cố, khổ cho các. ngươi rồi! Trẫm uống một ly rượu mừng của các ngươi trước, lần sau trẫm sẽ bồi cho các ngươi hai ly!"
"Nhi thần hiểu rõ, việc nước quan trọng!" Vân Hạc cười khổ.
"Hiểu rõ thì tốt!"
Văn Đế gật gật đầu, sau đó đen mặt gầm nhẹ: "Hồi cung!"
Dứt lời, Văn Đế sải bước ra khỏi phủ.
Văn Đế rời đi, tất nhiên quần thần không thể ở lại thêm.
"Lục điện hạ, xin lỗi người! Lúc sau lão hủ sẽ đến uống rượu mừng của điện hại"
"Đúng đúng, điện hạ đừng uống hết rượu đấy, lát nữa chúng ta sẽ quay lại uống ly rượu mừng!"
"Lục điện hạ, lục hoàng tử phi, cáo từ!"
"Lục đệ, đệ muội, quốc gia đại sự, vi huynh không dám chậm trễ, cáo từ..."
Mọi người lần lượt cáo từ. . Truyện Kiếm Hiệp
Mấy người Chương Hòe và Tiêu Vạn Thù còn khách khí nói lát nữa sẽ quay lại uống rượu mừng, còn nhiều người lại chỉ hơi chắp tay hành lễ nói tiếng "cáo từ' rồi
nhanh chóng rời đi.
Vốn dĩ rất nhiều người không muốn tới, nhưng vì e ngại với thân phận hoàng tử của Vân Hạc nên mới không thể không tới.
Hiện giờ, vừa hay trong triều có việc, bọn họ cũng có thể nhân cơ hội rời khỏi. "Lục đệ, xin lỗi đệ."