Nghe giọng nói của Cao Hợp, Đỗ Bất Quy đang kéo ống bễ xoay đầu lại nhìn, nhàn nhạt nói: "Ngươi nhận lầm người rồi."
"Không có." Cao Hợp vội tiếp lên, bình tĩnh nói: "Năm đó lúc ở Sóc Bắc, ngươi còn từng biểu diễn cưỡi ngựa bắn cung trước mặt bệ hạ, được bệ hạ khen ngợi."
"Người nhận lầm người rồi." Đỗ Bất Quy lại nói thêm một câu rồi kéo ống bễ.
Cao Hợp còn muốn nói nữa nhưng Vân Hạc đã ngăn hắn ta lại: "Ngươi biết vị này?"
"Ừ" Cao Hợp gật đầu: "Hăn vốn là thống lĩnh Huyết Y Quân.
Huyết Y Quân? Vân Hạc hoài nghi dò hỏi: "Huyết Y Quân gì?"
"Ngươi không biết Huyết Y Quân?" Thẩm Hinh chê cười nhìn Vân Hạc, trong lòng không nhịn được chửi tục.
Không phải hắn la hét muốn tới Sóc Bắc sao? Cũng không biết Huyết Y Quân?
Diệp Tử mỉm cười nói: "Huyết Y Quân chính là đội quân tinh nhuệ nhất của Bắc Phủ Quân, nghe nói Huyết Y Quân chưa đầy năm trăm người, điều kiện gia nhập cực kỳ hà khắc."
"Mỗi trận chiến của bọn họ đều toàn thân đẫm máu, thế nên được gọi là Huyết Y Quân."
"Đáng tiếc trận chiến Sóc Bắc năm năm trước, Huyết Y Quân tổn thất cực kỳ thê thảm nặng nề, gần như mười người không còn một ai. Từ đó về sau hoàn toàn biến mất."
Nghe Diệp Tử nói, trong lòng Vân Hạc bỗng nhiên giật thót.
Bắc Phủ Quân trấn giữ Sóc Bắc có hơn hai mươi vạn đại quân.
Lựa chọn từ trong hai mươi vạn đại quân chưa đây năm trăm người, chỉ nghĩ tới thôi cũng biết Huyết Y Quân tinh nhuệ bao nhiêu.
Đây chính là bộ đội đặc chủng của vương triều Đại Càn đó.
Ánh mắt Vân Hạc sáng quắc nhìn chăm chăm Đỗ Bất Quy: "Nếu ngươi đã là thống lĩnh Huyết Y Quân, vì sao cam nguyện ở đây rèn sắt mà sống?"
"Đừng hỏi chuyện ngu ngốc như thế chứ." Thẩm Hinh tức giận liếc trắng Vân Hạc, lại chỉ cánh tay bị cụt của Đỗ Bất Quy.
Vân Hạc hơi khựng lại, lắc đầu nói: "Ý của ta là lấy công trạng của Đỗ thống lĩnh, có lẽ có không ít phong thưởng mới đúng chứ nhỉ? Dù thế nào cũng không cần rèn sắt để mưu sinh."
"Mắc mớ gì đến ngươi? Xéo ra chỗ khác đi." Đỗ Bất Quy hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục kéo ống bễ.
"Đỗ thống lĩnh, không được vô lễ." Cao Hợp nhanh chóng ngăn cản Đỗ Bất Quy: "Đây là Lục hoàng tử đương triều."
Lục hoàng tử?
Mấy thợ rèn đang rèn sắt nhanh chóng ngừng công việc trong tay lại, quỳ xuống hành lễ: "Thảo dân tham kiến Lục hoàng tử."
Đỗ Bất Quy nhìn Vân Hạc một cái, vô cùng không tình nguyện quỳ xuống lạy: "Thảo dân không biết là Lục hoàng tử, đã mạo phạm nhiều, xin Lục hoàng tử thứ tội."
Bây giờ hắn ta là một thường dân nên phải quỳ lạy hành lễ.
"Người không biết vô tội! Đầu đứng lên đi!" Vân Hạc khẽ giơ tay, lặp lại vấn đề vừa nãy.
Đỗ Bất Quy đứng lên, nhưng không nói lời nào.
Vẫn là một thợ rèn bên cạnh hắn ta trả lời thay hán ta: "Điện hạ có chỗ không biết, tiền an ủi những huynh đệ của Đỗ lão đại bị tham ô hơn một nửa. Đỗ lão đại cảm thấy thẹn với huynh đệ Huyết Y Quân nên phân chia hết phần thưởng cho người thân những tướng sĩ Huyết Y Quân tử trận rồi."
Thì ra là như vậy.
Bỗng nhiên Vân Hạc tỉnh ngộ, thở dài nói: "Đỗ thống lĩnh nhân nghĩa."
Đỗ Bất Quy khẽ gật đầu một cái: "Điện hạ vẫn nên gọi thẳng tên thảo dân đi, thảo dân đã không phải là thống lĩnh của Huyết Y Quân nữa."
"Cũng được." Vân Hạc nhẹ gật đầu, nói thẳng vào vấn đề: "Ngươi không thích hợp rèn sắt, ngươi nên chém giết kẻ địch trên chiến trường. Đi cùng ta tới Sóc Bắc đi."
Sóc Bắc?
Đỗ Bất Quy khẽ giật mình, lắc đầu nói: "Đa tạ điện hạ nâng đỡ, nhưng bây giờ thảo dân chỉ là một kẻ tàn phế, đã không thể
lên chiến trường giết địch nữa."