Xuyên Không Tuyệt Thế Vương Phi

Chương 7

Hôm nay là một ngày đẹp trời, thời tiết rất tốt để vận động. Tuy nhiên, thời tiết tốt như vậy lại thích hợp cho một số đối tượng làm sâu gạo.

Tại Thân Vương Phủ.

Nhan Noãn Các - Nơi nghỉ ngơi dành cho khách trong phủ. Lăng Thiên Ân nhàn nhã nắm dài tại đình viện nhỏ trong Nhan Noãn Các, cả người nằm dài thườn thượt trên bàn đá, chân vắt chéo chữ ngũ, trang phục vàng nhạt vô cùng hợp với khuôn mặt baby kia. Mái tóc đen dài mượt mà vì tư thế của nàng má xoã ra bàn. Mắt nàng nhắm tịt, tay thỉnh thoảng vươn ra bứt nho trên đĩa tung vào miệng. Thanh Cát đứng bên cạnh chán nản, hình như có cái gì đó không đúng cho lắm! Cái tư thế này của Tiểu Ân quả thực có một không hai, nếu để nam nhân nào nhìn thấy khẳng định chạy không dám ngoái đầu lại. Đúng, chính là chạy mất dép a!

Thiên Ân hai mắt nhắm nghiền nhưng mồm vẫn hoạt động, ăn và nói:

" Thanh Cát tỷ, ta tới nơi này cũng hai ngày rồi a. Mặc dù cái tên Vương Gia gì gì đó nói ta có thể ở đây bao lâu cũng được, nhưng là ai cũng không được tuỳ tiện ra ngoài khi không có lệnh của hắn ta. Tất cả ngõ ngách trong Nhan Noãn các có gì chơi được muội đã chơi hết rồi. Thanh Cát tỷ à, muội chán muốn chết! ".

Không để ý người bên cạnh, tiếp tục phun trai nhả ngọc:

" Tuy là đồ ăn ở đây thực rất ngon, phong cảnh cũng rất đẹp, nhưng muội ở trong này suốt hai ngày, thật sắp mốc khô đến nơi rồi Thanh Cát tỷ à! ".

Thanh Cát cười cười, nói khẽ:

" Đâu nào, ta thấy muội là nơi nào bị mốc đâu? ".

Thiên Ân không trả lời, đột nhiên mở mắt, quay đầu sang nhìn Thanh Cát, ánh mắt sáng rực, bộ dạng rất giống....Cầm thú trong truyền thuyết:

" Ta cảm thấy...Tỷ...Là người đẹp nhất ta gặp nha từ khi đến nơi này nha!

Thanh Cát bỏ ngoài tai lời nịnh hót của Thiên Ân, trực tiếp nói:

" Ta đây sẽ tuyệt đối không bị dụ dỗ đâu! ".

" Ây dà, các vị tỷ muội à, ta nghe mấy tiểu nha hoàn nói, Vương Gia gần đây mang về một cô nương vô cùng xinh đẹp nha! ".

Từ xa xa có tiếng nói nhão nhoẹt truyền đến. Thiên Ân ngồi bật dậy, nheo mắt nhìn về phía cửa Nhan Noãn các. Người vừa nói là một nữ nhân vận trang phục đỏ rực chói mắt, theo sau là đám nữ nhân quần áo cộng lại phong phú nhiều màu sắc, điều này làm tiểu ân liên tưởng tới...Vẹt Cầu Vồng trong sở thú nha! Tiểu Ân rùng mình một cái, khẩu vị của tên Vương Gia này cũng rất tệ đi!

Thoắt cái đám nữ nhân kia đã đến trước mặt Tiểu Ân. Nữ nhân áo đỏ ban nãy là đại tiểu thư nhà Lễ Bộ Thượng Thư tên Hạ Lan Tâm Nhi, nàng ta là một trong vô số các thị thiếp của Thập Tam Vương Gia Hiên Viên Hoằng.

Lăng Thiên Ân nhảy xuống khỏi bàn đá, tiến lên phía trước, cười cười hỏi:

" Chẳng hay ngọn gió độc nào lại đưa các vị tới Nhan Noãn Các này vậy? ".

Bắt đầu màn chào hỏi vô cùng phong phú khi nhấn mạnh từ gió độc. Mặt đám nữ nhân kia lúc này trông vô cùng phong phú, kẻ trắng bạch, người đỏ bừng...Nữ nhân y phục xanh trúc từ đám nữ nhân kia tiến đến chỗ nàng, nàng ta tên Vương Cẩm Lệ, ban đầu là kỹ nữ thanh lâu, sau được Thập Tam Vương Gia đưa về làm sủng thiếp. Nàng ta thân thiết nắm tay Tiểu Ân, nói:

" Muội muội, muội mới vào đây, một số việc chưa quen hay cần gì cứ tìm ta ". Ánh mắt nàng ta nhìn nàng thật lâu, như muốn xoáy sâu vào tâm can nàng, Tiểu Ân bỗng dưng bất giác chân phía dưới lùi lại một bước. Nàng ta ( Vương Cẩm Lệ) cũng không để ý tia hoảng sợ trong mắt nàng, nắm chặt tay Thiên Ân đến mức muốn gãy tay, Thiên Ân cảm nhận được nàng ta không đơn thuần là một nữ tử yếu đuối.

Vương Cẩm Lệ nhìn nàng, không cười nữa, đáy mắt xẹt qua tia ác ý mà nàng không nhìn ra được, tiếp tục nói:

" Sau này chúng ta cùng nhau chia sẻ sự ân sủng của Vương gia! ".

Thì ra mục đích bọn họ tới đây là vì vấn đề này! Bọn họ lầm tưởng nàng là sủng thiếp mới của cái kia ngựa đực Thập Tam Vương gia. Đáy mắt nàng vọt qua tia sáng:

" Tất nhiên, đó là tất nhiên nhiên! ". Tiểu Ân đầu gật gật. Trên mặt nàng viết hai chữ " e thẹn " to đùng, ngầm thừa nhận sự thắc mắc của bọn họ. Nàng muốn diễn kịch một chút, bọn họ đã muốn chơi, nàng...Sẽ chơi với bọn họ đến cùng!!! Tiểu Ân đột nhiên rút tay ra khỏi bàn tay Vương Cẩm Lệ, cười giễu hai tiếng:

" Nếu ta nhớ không nhầm, phụ thân cùng mẫu thân ta chỉ có mình ta là đích nữ. Ngươi nói như vậy, không lẽ... Ngươi là do phụ thân làm bậy bên ngoài a~". Tiểu Ân làm như vừa mới vỡ lẽ, cố ý kêu to cho đám nữ nhân đứng một bên xem kịch kia nghe. Ý tứ trong lời nói đã quá rõ ràng: Cha mẹ ta chỉ có mình ta, ngươi gọi ta hai chữ muội muội, nhưng ta lại không có tỷ tỷ hay muội muội nha!. Tiểu Ân vừa dứt lời, đám nữ nhân xung quanh đồng loạt che miệng cười. Hạ Lan Tâm Nhi cố ý nói:

" Cẩm Lệ tỷ tỷ, chuyện đó làm sao xảy ra được, haiii, tỷ xuất thân từ Thanh Lâu, đến cha nương mình là ai tỷ còn không biết thì làm sao có một muội muội đây? ". Nàng ta vừa dứt lời, đám nữ nhân sau lưng cười lại càng to hơn.

Vương Cẩm Lệ mím môi, cố gắng che dấu sự tức giận, đáy mắt nổi lên một tầng hận ý. Nàng ta hận không thể băm vằm nữ nhân có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp trước mặt và đám nữ nhân kia thành trăm mảnh cho hả dạ. Nàng ta lấy lại sự bình tĩnh. Xuất thân từ Thanh lâu, cho dù muốn hay không muốn, nàng ta vẫn phải chịu đựng mọi sỉ nhục. Thu hồi ánh mắt căm phẫn ban nãy, nàng ta mỉm như cũ lại mỉm cười, nhìn đám nữ nhân sau lưng:

" Các muội sao có thể nói như vậy? Nếu để người khác nghe được sẽ không hay cho Vương Gia! ".

" Ngươi đừng hễ mở miệng là lấy Vương Gia ra uy hiếp chúng ta. Nói cho cùng, Kỹ nữ Thanh lâu vẫn chỉ là Kỹ nữ, còn bày đặt thanh cao với ai? ". Người vưà nói là Nhị tiểu thư Lễ Bộ Thượng Thư - Muội muội của Hạ Lan Tâm Nhi tên Hạ Lan Mộc Nhi. So với tỷ tỷ, nhan sắc nàng ta có phần cao hơn một bậc. Sắc mặt Vương Cẩm Lệ tối dần, Hạ Lan Mộc Nhi cũng trực tiếp bỏ qua sắc mặt của nàng ta như thế nào, nói thêm:

" Nếu không phải Vương Gia nhìn ngươi thuận mắt, ngươi có chút kỹ thuật, thì bây giờ, nói không chừng ngươi vẫn còn phục vụ ở Thanh lâu...Hoặc là làm thiếp cho một lão già vừa béo ú vừa xấu xí nha! ".

Vương Cẩm Lệ đứng im, hồi lâu mới lên tiếng, sắc mặt vô cùng đáng thương, nếu là nam nhân tuyệt đối sẽ thương tiếc:

" Muội...Ta...Ta là bán nghệ, không bán thân ".

Hạ Lan Mộc Nhi không phục, hất hàm, nói:

" Cái gì bán nghệ không bán thân, không phải đều như nhau sau, ti tiện! ".

Lăng Thiên ân một bên khoanh tay cùng Thanh Cát đứng xem kịch, Thanh Cát ghé sát tai nàng, nói:

" Muội làm như vậy có phải là hơi qúa rồi không? ".

Tiểu Ân chu mỏ:

" No no no! Là bọn họ tìm muội gây sự trước nha!". Còn khuyến mại thêm cái nhún vai, để đám người kia tranh chấp mới là mục đích của nàng.

Vương Cẩm Lệ cũng không muốn cùng Hạ Lan Mộc Nhi đôi co nữa, quay sang Thiên Ân, hỏi:

" Cô nương, quý danh của cô nương...? ".

Thiên Ân khoanh tay, dựa cột, mắt nhắm hờ, mấp máy môi, phun ba chữ:

" Lăng Thiên Ân ".

Đáy mắt nàng ta loé sáng, hảo, Lăng Thiên Ân. Cái tên này nàng sẽ tuyệt đối nhớ rõ. Chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu!

" Lăng cô nương, hiện giờ ta cảm thấy có chút mệt, xin phép về phòng nghỉ một lát". Nàng ta xoay người để nha hoàn Xuân Nhi dìu về phòng.

Đám nữ nhân xung quanh thấy hết trò cũng về nơi của mình. Đợi bọn họ đi hết rồi, Thanh Cát mới quay sang nhắc nhở nàng:

" Muội đó, lại gây chuyện rồi, chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua cho muội dễ dàng vậy đâu! ".

Lăng Thiên Ân nhún vai một cái, trực tiếp bỏ ngoài tai câu nói của Thanh Cát:

" Kệ bọn họ đi tỷ! ".

Nàng mặc kệ bọn họ, muốn làm gì thì làm. Binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn thôi!
Bình Luận (0)
Comment