Xuyên Không Về Cổ Đại Tìm Mỹ Nam

Chương 25


Xuyên không về cổ đại tìm mỹ nam
Chương 24: Phong Thần tới thăm
Nghe tin Hoàng thượng chơi ném đ ĩa ở Ngự Hoa Viên, Quý Phi, Thục Phi, Đức Phi, Hiền Phi vội vàng đi tới.

Tới nơi thì không khỏi há hốc mồm, Vương gia Âu Dương Tử Dạ* đang bừng bừng khí thế phi đ ĩa đi, bộ xiêm y trắng hơi lấm lem vết bẩn.

*hành tẩu giang hồ dùng họ Bạch (Bạch Tử Dạ), trong cung dùng họ Âu Dương (Âu Dương Tử Dạ).
Tướng quân oai hùng Triển Duật Hành cũng chẳng kém, bắt đ ĩa rất chuẩn mà ném đi cũng rất chuẩn.

Hoàng hậu Phượng Cẩn Mai bỏ mũ phượng trên đầu, chuyên tâm nhìn chiếc đ ĩa.
Hoàng thượng cao quý Âu Dương Kỳ Thiên Thiên vứt bỏ khuôn mặt nghiêm nghị thường ngày, rất vui vẻ phi đ ĩa đi.

Ngoài ra còn có hai cung nữ quét sân là Lý Hạ Vân và Nhất Tiểu Yến cũng đang chơi cùng.

Đám người vội vàng đi tới, mọi người đồng loạt hành lễ rồi giới thiệu nội dung như những lần trước, không ai bảo ai, đám Phi tần đều lao vào chơi cùng.
----
Nhất Tiểu Yến vác đôi tay mỏi rã rời về cung Cảnh Nhân, úp mặt vào giường định ngủ thì tiếng động ở cửa sổ đằng sau khiến nàng giật mình.

Ai!? nàng nhíu mày hét lên.

Yến Yến, là ta.

một bóng áo đỏ nhảu qua cửa sổ đáp xuống, tóc dài màu xám bạc khẽ động, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm Nhất Tiểu Yến, hình con bướm màu đỏ dưới đuôi mắt như quyến rũ người khác, khiến Nhất Tiểu Yến ngớ người một lúc lâu.


Phong thần!? nàng chớp chớp mắt: Sao huynh lại ở đây?
Phong Thần bỗng lúng túng, mãi lâu sau mới nói: Nàng nói nàng sẽ sớm về thăm ta, nhưng ta đợi mãi không thấy, cho nên...cho nên...!
Nhất Tiểu Yến nhìn khuôn mặt tủi thân của Phong Thần mà mềm lòng, đi tới kéo tay hắn ngồi xuống bàn, vỗ vỗ vai hắn: Đừng tự trách mình nữa, là tại ta không sớm về thăm huynh, nhưng ở hoàng cung rất nghiêm, khắp nơi đều có ám vệ, ta đi đâu làm gì cũng bị theo dõi, ra khỏi cung một chút đã phải vội vàng quay về rồi.

Ta định tìm một cơ hội thích hợp rồi mới về, không ngờ huynh lại có gan tới tận đây.
Phong Thần nghe vậy càng lúng túng, cúi đầu không dám nhìn nàng, một lúc sau mới dám nói: Ta...ta nhớ nàng.

Nhất Tiểu Yến nghe vậy sững sờ, rồi nhanh chóng cười, đưa tay béo má Phong Thần.

Ta cũng rất nhớ, rất nhớ huynh!
Phong Thần nghe vậy vui ra mặt, nụ cười tươi quyến rũ dần lộ ra, Nhất Tiểu Yến vội bịt mũi, lùi về đằng sau hai bước.
Huynh...huynh!! nàng chỉ vào mũi hắn, tay run run.

Phong Thần không để ý, lôi từ tay áo ra một gói giấy.

Gì đấy? nàng chớp mắt nhìn.

Bánh quế hoa.

Phong Thần cười rất rạng rỡ.

Thật sao? Nhất Tiểu Yến tròn mắt nhào tới cầm lấy túi giấy, rất đỗi vui vẻ nhìn chằm chằm Phong Thần.

Nếu đồ ăn và mỹ nam cùng rơi xuống nước, chắc chắn nàng sẽ lao xuống như bay vớt lấy bịch đồ ăn!
---
Âu Dương Kỳ Thiên đang chống tay xem tấu chương thì ẩn vệ phi thân vào, cung kính quỳ bên dưới, nói: Hoàng thượng, trong phòng cung nữ Nhất Tiểu Yến có một nam nhân mặc xiêm y đỏ rất xinh đẹp!
Tay Âu Dương Kỳ Thiên trượt một phát, tức giận trừng mắt với tên ân vệ, Nhã công công bên cạnh che miệng cười.

Tên ẩn vệ này biết thừa Hoàng thượng để ý tới cung nữ Nhất Tiểu Yến mà lại dám đế thêm một câu rất xinh đẹp đằng sau lời bẩm báo nữa à? Quả là gan to.

Nhưng hai người đâu biết, tên ẩn vệ nói vậy vì hắn thấy tên nam nhân đó quả thật là quá xinh đẹp, diện mạo quyến rũ hơn nữ nhân tới 7 phần!
Nhưng Hoàng thượng lần này không phạt hắn, mà suy nghĩ tới nam nhân xinh đẹp trong phòng Nhất Tiểu Yến.

Hắn buông tấu chương, phất bào đứng dậy, sắc mặt sa sầm đi thẳng tới cung Cảnh Nhân.

----
Lý Hạ Vân đẩy cửa bước vào thì thấy Nhất Tiểu Yến đang ăn bánh quế ngon lành, bên cạnh là một nam nhân xinh đẹp tuyệt trần mặc xiêm y đỏ.

Lý Hạ Vân nhất thời cứng người.

Nhất Tiểu Yến thấy Lý Hạ Vân thì vui vẻ chạy tới, đặt cơm xuống bàn liền kéo cô nàng ngồi xuống ghế, đẩy bánh vào tay Lý Hạ Vân.


Ăn đi ăn đi! nói rồi không quên giới thiệu nam nhân ngồi bên cạnh mình: Đây là Phong Thần, bạn của ta, Lý Hạ Vân ngươi xem, có phải rất xinh đẹp hay không?
Lý Hạ Vân lúc này đã cứng người, mồ hôi chảy ròng ròng, đâu thể để ý nam nhân tên Phong Thần có xinh đẹp hay không.

Nhất...Nhất Tiểu Yến.

Lý Hạ Vân run rẩy nhìn nàng, nàng chớp mắt thắc mắc.

Hoàng...hoàng thượng..

Lý Hạ Vân lại nói, nuốt ực một ngụm nước bọt mới mới có dũng khí nói tiếp: Nãy ta thấy Hoàng thượng, hình như...Hoàng...hoàng thượng đang tới đây...!
Chiếc bánh trên tay Nhất Tiểu Yến rơi xuống đất, nàng há hốc mồm, chạy ào ra phía cửa.

Đúng là tên hoàng thượng điên kia đang đi tới đây!!
Trán nàng đổ mồ hôi, nếu bị tên đó bắt gặp nàng ỏe cùng với nam nhân thì nàng sẽ bị trảm mất!
Nàng vội vàng thu dọn đống bánh trên bàn, nhét vào trong tủ rồi lôi tay Phong Thần.

Đi đi đi! Huynh mau về trước! Mau về trước! Có thời gian rảnh ta sẽ tới thăm huynh!
Phong Thần thấy nàng đuổi mình, vẻ mặt cực kì buồn bã, Nhất Tiểu Yến không nỡ lòng để mỹ nam phải đem bộ mặt buồn thiu này đi nên nhẹ giọng dỗ dành.
Không phải ta đuổi huynh, mà là một tên điên sắp đến đây rồi, ta sợ hắn làm hại huynh nên mới để huynh đi trước.

Phong Thần nghe vậy mới vui vẻ trèo cửa sổ đi về, Nhất Tiểu Yến thở phào một hơi, khép cửa rồi đi tới bên bàn, cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Lý Hạ Vân cũng nhanh chóng kìm nén nỗi sợ, đôi tay run run cầm đũa lên, bắt đầu đóng kịch cùng Nhất Tiểu Yến.

Không bao lâu sau, giọng nói lanh lảnh của Nhã công công vang lên: Hoàng thượng giá đáo!
Tiếp sau đó là cánh cửa mở ra, Hoàng thượng đẹp trai ngời ngời bước vào, mắt phượng quét khắp phòng.

Nhất Tiểu Yến và Lý Hạ Vân thầm đổ mồ hôi, chạy ra cung kính hành lễ.


Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng.

Âu Dương Kỳ Thiên gật đầu nói rồi đi tới bên bàn, ngồi xuống ghế, tự tay rót cho mình một chén trà, rất thong thả đưa lên môi nhấp.

Hắn nhíu mày, Nhã công công vội đưa khăn cho hắn, hắn cầm lấy chiếc khăn, nhả ngụm trà vừa uống ra rồi cau cau có có nhìn Nhất Tiểu Yến: Thứ trà này mà ngươi cũng uống được?
Nhất Tiểu Yến chớp chớp mắt: Nô tỳ là phận cung nữ, đâu thể uống trà ngon như Hoàng thượng?
Âu Dương Kỳ Thiên nghe vậy hừ một tiếng, nói: Nhã công công, từ ngày mai bảo Ngự Thư Phòng đưa tới đây trà trẫm hay dùng.

Nhã công công cung kính gật đầu, Lý Hạ Vân không khỏi sửng sốt.

Hoàng thượng lại có thể đối tốt với cung nữ như vậy?
Âu Dương Kỳ Thiên cũng không nhiều lời, phất bào đứng dậy.

Bẹp! chân hắn nhẵm vào thứ gì đó mềm mềm dưới gầm bàn, hắn rất không vui cúi người nhìn xuống.

Là một miếng bánh quế hoa đang ăn dở.

Nhã công công bên cạnh không ngừng đưa tay lau mồ hôi, Hoàng thượng có bệnh sạch sẽ, lần này nàng ấy xong đời rồi.
Nhất Tiểu Yến! hắn nghiến răng gầm lên.
Có nô tỳ! Nhất Tiểu Yến nuốt nước bọt đáp.

Âu Dương Kỳ Thiên nheo mắt phượng nhìn nàng, tức giận hỏi: Ngươi nói cho trầm biết, bánh quế hoa này là thế nào?

Bình Luận (0)
Comment