Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 13

Trở về học viện.

Vừa về, hắn thấy mọi người xung quanh đang bàn tán vấn đề gì đó rất sôi nổi. Đi hỏi xem thì hắn mới biết. Tiểu đệ của Tiêu lão đại trong trường bẻ gãy lược của Tiểu Vũ. Tìm ra hung thủ, Tiểu Vũ dẫn người đến đánh.

Cùng lúc đó, Đường Tam trở về nghe tin Tiểu Vũ đi đánh nhau rồi hối hả chạy đến

Tên tiểu đệ đương nhiên đánh không lại, liền đi tìm anh em. Tiêu lão đại nghe vậy liền mang người đến, hùng hùng hổ hổ muốn xem xem ai dám bắt nạt tiểu đệ của mình, ai ngờ lúc hắn vừa đến, nhìn thấy Đường Tam thì suýt són ra quần.

Định chạy đi, nhưng vì tiểu đệ hẳn chỉ đành liều một phen.

Tiêu lão đại chạy nhanh tiến tới, quỳ xuống, trượt một cái đến ngay trước mặt Đường Tam.

“Đại ca, em trên có mẹ già dưới còn con thơ, mong đại ca bỏ qua chuyện này” Lúc nói chuyện hắn còn không quên giả vờ khóc sướt mướt

Đường Tam giật mình, “Ta quen ngươi sao?”

“Không quen” Tiêu lão đại trả lời dứt khoát, không lề mề

“Vậy ngươi xin cái gì nha” Đường Tam mộng bức hỏi

“Ừmm…” Tiêu lão đại hơi nghi hoặc suy nghĩ, “Chẳng lẽ dân quê không hiểu tiếng thành thị”

Tiêu lão đại bắt đầu khua chân múa tay chỉ chỉ bản thân, “Ta”

Chỉ tay lên trời vào cái, rồi giả làm động tác bà già

Xong hắn chỉ xuống đất, rồi làm động tác em bé,

Chỉ vào Đường Tam, “Ngươi”

Rồi làm động tác cắt cổ, xong chỉ tay vào bản thân, “Ta”

Rồi khua tay làm động tác bảo không

“Hắn làm cái gì nha” Đường Tam hơi nghi hoặc, “Chẳng nhẽ người này bị thiểu năng”

Hai mắt Đường Tam dưng dưng, thầm nghĩ, “Thật khổ thân cho một đứa bé, không ngờ sinh ra đã bị thiểu năng không bình thường”

Hắn quay về chỗ Tiểu Vũ nói, “Hay là ngươi bỏ qua lần này đi, tuy tiểu đệ hắn có lỗi, nhưng chuyện cũng đã qua, vả lại tên kia não bộ đã bị hỏng, rất đáng thương”

Tiểu Vũ ngạc nhiên, “Thôi nếu ngươi đã nói vậy thì bỏ qua cũng được”

Tiểu Vũ cùng Đường Tam dắt người rời đi.

“Quả nhiên có hiệu nghiệm, may mà ta thông minh nhanh trí” Tiêu lão đại cảm thán

“Lão đại, sao lại bỏ qua cho hắn nha” Tên tiểu đệ chạy tới hỏi

“Ngươi thật mẹ nó ngu, suýt nữa hố chết chúng ta rồi, hắn là bạn của tên sát thần hôm trước” Tiêu lão đại đập một cái vào đầu tiểu đệ

Tên tiểu đệ không giận mà khóc sướt mướt, “Lão đạiiiiiiii, ngươi quá tốt với ta rồi”

Bọn tiểu hài Tiêu lão đại bắt đầu khoác vai nhau một mặt cảm động, bắt đầu hát vang:

“Tuy ta sinh ra cùng tháng cùng năm

Không cùng cha cùng mẹ với nhau

Nhưng tình anh em ta như chung một dòng máu

Dù cho mai sau có thế nào dù cho mai sau ai sang giàu

Nhưng bè bạn với nhau như anh em một nhà…”

(Đây là bài mãi là anh em nếu có ai thấy quen và muốn tìm)

“Thật là một lũ thiểu năng, quá đáng thương” Đường Tam ngoái lại nhìn thở dài nói

Quay lại hiện tại

“Con mẹ nó, ta vừa nghe cái quỷ gì vậy” Cổ Phong cảm thán

Cổ Phong quay về phòng thì thấy bọn Tiêu lão đại vẫn đang khóc ròng ôm nhau, quá mẹ nó cảm động đến mức khóc mãi không hết. Cổ Phong thấy thế đành lùi lại đóng cửa phòng, hắn cũng không muốn dây dưa với lũ thần kinh nha.

Tiến tới ngọn núi sau trường, ngồi thiền bắt đầu minh tưởng cùng vận chuyển cả Luyện Thể Quyết lẫn Luyện Hồn Quyết. Tĩnh lặng quen làm hắn có thể luyện đến cảnh giới nhất tâm đa dụng. Tác dụng của nó là ngươi có thể làm được nhiều việc khác nhau cùng lúc, ví dụ như đồng thời vẽ cả hình tròn lẫn hình vuông bằng hai tay.

Sau khi lên núi, hắn liền thả Vô Ảnh Lang ra cho nó chạy xung quanh làm quen, nhưng chỉ phạm vị quanh núi. Ngọn núi này thường là sẽ không có người lui tới, dù sao lên đây cũng chẳng có gì.

Mãi cho đến tối, bỗng dưng có hai thân ảnh bắt đầu đột nhập lên núi. Cổ Phong, hắn tuy phát hiện nhưng cũng không làm gì, dù sao núi này cũng không phải do mình xây. Vô Ảnh Lang tuy còn nhỏ nhưng khứu giác rất tốt, nên đã chạy trở về chỗ Cổ Phong.

Hai thân ảnh xuất hiện trên núi, nói chuyện gì đó rất thần bí, rồi tự dưng đánh nhau.

Cổ Phong thấy lạ, liền cảm giác gió xung quanh, để tìm ra đối phương là ai. Đây là một cách dùng khá mới Cổ Phong vừa tìm ra. Khi mà một ai đó xuất hiện trong bán kính cho phép, hắn có thể dùng gió để phác họa ra chân dung của đối phương. Làm cách nào hắn làm được? Rất đơn giản, ví dụ như có một bể nước bên trong không có gì, khi ngươi bỏ một cục đá vào, nó sẽ chiếm mất khối lượng nhất định trong đó, và nước sẽ bao quanh nó. Cũng như thế đối với gió, hắn lấy cái phần khối lượng bị mất đó trong không gian rồi phác họa ra nó là được.

Khi phác họa ra, thì hắn cực kì bất ngờ, vì nó là hai đứa bé, nhìn kĩ thì phát hiện đây là Đường Tam cùng Tiểu Vũ.

“Hóa ra là bọn họ tập luyện với nhau” Cổ Phong bừng tỉnh ngộ

“Nếu ta nhớ không nhầm thì Đường Tam thua khi tranh chấp làm lão đại thất xá, nhưng đấy là hắn bất cẩn thôi, bình thường sao Tiểu Vũ có thể thắng được.” Cổ Phong cảm thán

“Xuống xem thế nào, dù sao cũng là người quen” Cổ Phong nhảy từ tít trên chóp núi xuống chỗ phần sườn núi, dùng gió để từ từ giảm lực rơi.

Hắn hạ xuống cực kì nhẹ nhàng, rất có phong phạm của tuyệt thế cao nhân.

Đường Tam phát hiện có người xuất hiện, quay người lại thì mới thở phào.

“Cổ Phong” Đường Tam giơ tay chào

“Các ngươi luyện tập buổi đêm làm gì nha, không ngủ sao” Cổ Phong hỏi

“Ngươi chẳng phải cũng không ngủ đang ở ngoài đây sao, ngươi có tư cách gì nói bọn ta” Tiểu Vũ nhanh nhảu chèn miệng đáp

Cổ Phong cười nhẹ, “Ta tu luyện cũng là ngủ, cơ thể luôn ở trạng thái thư giãn, không có gì khác biệt”

“Xì, ai chả nói được” Tiểu Vũ không tin, tỏ vẻ khinh thường

“Tiểu Vũ, hắn thật có thể làm được, hắn từng ngồi tu luyện trên tảng đá 3 ngày liên tiếp không nhúc nhích” Đường Tam quay sang nói nhỏ

“Hứ” Tiểu Vũ phồng má quay sang chỗ khác, biểu cảm ngươi sao lại đi bênh người ngoài không bênh ta

Nàng chợt nhớ ra cái gì, chỉ vào Cổ Phong nói, “Ta nghe Tiểu Tam nói, ngươi rất mạnh, có dám đánh nhau với ta sao”

“Ta không có hứng thú đánh nhau với con nít” Cổ Phong cười cợt nói

“Ngươi nói ai là con nít” Tiểu Vũ giận dữ nói

Nàng lập tức thi triển võ kỹ của bản thân tiến tới.

Tiểu Vũ thông thạo là lấy nhu chế cương, kiểu tứ lạng bạt thiên cân, tốc độ của nàng cũng rất nhanh.

Nhưng sao có thể nhanh bằng Cổ Phong, hắn hút lấy một cành cây bên cạnh, tay phải cầm chặt, tay trái để sau lưng, bắt đầu thi triển Quét Kiếm lướt đi lướt lại cực kì ảo diệu như đang bay. Hắn trêu chọc Tiểu Vũ một hồi, liền kết thúc trận đấu.

Ngay lúc, cành gỗ chuẩn bị chém vào cổ Tiểu Vũ thì hắn dừng lại, “Ngươi thua rồi”

“Ta vẫn chưa thua” Tiểu Vũ phồng má bướng bỉnh nói

Cổ Phong không quan tâm quay sang Đường Tam nói, “Đường Tam, ngươi muốn tỉ thí không”

“Thôi thôi” Đường Tam cười trừ lui lại nói

Đường Tam vừa sử dụng Tử Cực Ma Đồng nhìn cả trận đấu, hắn phát hiện Cổ Phong rất hờ hững không nghiêm túc đánh, mà thanh gỗ trên tay Cổ Phong còn đang lưu chuyển một luồng khí cảm giác rất nguy hiểm.

“Vậy thôi” Cổ Phong bắn một phát thanh gỗ vào vách núi đằng sau rồi quay người chuẩn bị rời đi

“Ngươi đứng lại, ta nói ta vẫn chưa thua mà” Tiểu Vũ vội vàng nói

Cổ Phong chỉ cười nhẹ rồi rời đi.

“Hừ, ta vẫn chưa thua” Tiểu Vũ hừ nhẹ nói

Đường Tam thấy vậy liền nói, “Vừa rồi hắn đã cực kì nương tay, nếu ngươi ta kẻ địch thì có lẽ giờ đã chết rồi”

“Tại sao ngươi lại đứng về phía …” Tiểu Vũ hét nói

Chưa nói hết, bỗng một ánh sáng chói lên, khi cả hai người nhìn sang, thì đó là cành cây Cổ Phong vừa cầm, nó bắt đầu tan giã ra. Một ánh sáng hình cầu hiện ra rồi phóng to, nhưng không với tới chỗ Đường Tam cùng Tiểu Vũ.

Vù vù

Từng âm thanh xé gió phát ra rất chói tai, nhưng Đường Tam không quan tâm, hắn vẫn nhìn trừng trừng vào quả cầu gió kia. Bên trong, các vết cắt bắn tung tóe, nhanh đến nỗi Tử Cực Ma Đồng cũng không thấy rõ.

Một lúc sau, gió lặng xuống, quả cầu kia cũng tán đi. Đúng, vừa rồi là bí kỹ Vạn Giải của Cổ Phong.

“Ực” Tiểu Vũ sợ hãi ngồi bệt dưới đất. Đúng như Đường Tam nói, nếu Cổ Phong nghiêm túc thì giờ có lẽ nàng đã chết rồi.

Phần vách núi đó thì lõm vào thành một nửa vòng tròn, còn phần đá bị cắt kia đã biến thành bụi. Lần trước, khi Cổ Phong thi triển Vạn Giải ở bát xá, hắn đã thu tay lại, nhưng lần này hắn không hề. Sức công phá của bí kỹ này phải nói là đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh.
Bình Luận (0)
Comment