Xuyên Không Về Đấu La Cùng Hệ Thống Liên Minh

Chương 22

“Chết đi” Mạnh Y Nhiên ngủ mớ

“Y Nhiên” Xà Bà lay người nàng tỉnh dậy

“Là ta mơ sao?” Y Nhiên nhức đầu tỉnh lại

Thần tình buồn bã, nàng cứ tưởng đạt đến cấp 30 là nàng đã vô địch cùng giai, không ngờ cách biệt lại xa đến như vậy, đối thủ áp đảo nàng không có chỗ hoàn thủ

“Bà bà, ta nhất định phải trả thù”

Tối đến

“Được rồi, mọi người bắt tay vào làm lều đi”

Vì trong Sâm Lâm là không được tạo ra lửa, nên cũng không ai nấu cơm.

Mọi người đều ngồi vây quanh bắt đầu ăn lương khô.

“Có cái gì chơi không, thế này chán quá” Mã Hồng Tuấn bực mình vì không được ăn thịt

“Tiểu Tam, ngươi có nhiều dụng cụ linh tinh như vậy, có gì dùng được không”

“Ta chỉ có ám khí” Đường Tam gãi đầu

“Ta thổi ngươi một khúc sáo thế nào”

“Phong ca, trong rừng rất nguy hiểm, tiếng sáo có thể gọi đến hung thú”

“Thứ này đích thật có thể gọi đến hung thú, nhưng nó sẽ không làm hại chúng ta”

“Cái gì mà thần kì vậy” Trữ Vinh Vinh nghi hoặc, nàng từ bé ở trong Thất Bảo Lưu Ly Tông, nên vật lạ nàng tương đối hiểu, nhưng như Cổ Phong nói thì chưa nghe nói qua bao giờ.

“Được rồi, để ta thổi một khúc đi”

Lộ ra Vạn Bảo Giới, triệu hồi cổ sáo.

“Thật là đẹp” Ai ai cũng nhìn vào cái vòng tay của Cổ Phong

“Cũng chỉ là có tác dụng chứa vật thôi” Đối với hắn thì những vật nào tăng lên sức mạnh mới là hữu dụng

Nhưng phụ nữ ai mà không thích trang sức đẹp.

Cầm lên sáo cổ, nhắm mắt tĩnh thần, bắt đầu thổi một khúc du dương, làm cho người nghe cảm nhận được thế giới bao la. Gió thổi nhẹ qua, làm bay bay mái tóc Cổ Phong, nhìn hắn hiện tại cực kì đẹp trai. Đặc hiệu gió là hắn tạo lên để trang bức, không phải tự nhiên.

Dần dần tiếng sáo thổi đi qua mọi ngóc ngách của sâm lâm, một vài con hồn thú còn tiến tới, nằm xuống để thưởng thức khúc nhạc.

Sâu bên trong Sâm Lâm, một con tinh tinh, đang tiến đến chỗ Cổ Phong. Nó là Thái Thản Cự Viên, nhị ca của Tiểu Vũ. Lần này nó cảm nhận được khí tức của nàng nên tiến đến.

Giật mình, Triệu Vô Cực quay lại, thì thấy một con tinh tinh đang đứng đằng sau. Hắn không biết phải làm gì, cực kì sợ sệt, vì đây là hồn thú mười vạn năm. Sáo vừa thổi, không thể nào nó xuất hiện ở đây được, vua của sâm lâm vẫn luộn ở trong cùng. Mong rằng tiếng sáo có thể êm dịu hung tính của nó.

Một lúc sau

Tiếng sao dừng lại, Cổ Phong ngước đầu lên nhìn vào mắt Thái Thản Cự Viên. Thôi động Vũ Trụ Tiên Đồng nhìn thẳng.

Đúng lúc này thì Triệu Vô Cực phá vỡ bầu không khí.

“Hỡi tôn kính vua của sâm lâm, chúng ta không có ý định mạo phạm ngài, chúng ta sẽ rời khỏi lãnh địa của ngài ngay lập tức”

Nhưng Thái Thản Cự Viên vẫn tiến đến. Tay nó vươn ra định nắm lấy Tiểu Vũ, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm người vừa thổi khúc sáo và con mắt sâu thẳm bao la.

Cổ Phong chỉ cười mỉm, đưa hai tay ra sau lưng, rất giống cao nhân.

Lúc này, thấy Tiểu Vũ sắp bị nắm lấy, Đường Tam dùng lam ngân thảo quấn quanh nàng kéo ngược lại. Thái Thản Cự Viên mới rời mắt liếc sang. Tính tình của nó khá giống con nít, thấy Tiểu Vũ bị kéo đi, nó nổi giận.

“Mọi người nhanh chóng lui lại” Triệu Vô Cực ra lệnh

Bất chợt, Thái Thản Cự Viên đấm ra một quyền. Mọi người đều không kịp phản ứng, duy chỉ Cổ Phong là tiến đến một quyền đánh lại. Hai cú đấm gặp nhau, Cổ Phong không hề bị xê dịch, Nhị Minh chỉ hơi nhói nhói vì xương đối phương khá cứng. Nó sững sờ, sao mình đấm mà hắn có thể không bị làm sao.

Nguyên nhân là vì Đạo của Lãng Khách vừa đỡ đòn. Khiên gió cũng theo đó mà tan nát.

Lần này, Thái Thản Cự Viên đấm một phát toàn lực. Cổ Phong bị chấn động bay ra xa. Cơ thể của hắn vẫn không bị trầy xước gì, chỉ là bị chút nội thương thôi. Trong 4 năm chu du, nhờ vào hấp thu của Quỷ Kiếm mà da thịt hắn rắn chắc không hợp thói thường, toàn thân xương cốt đã viên mãn thành kim cốt, tuy nhận một đấm toàn lực, lực chấn động phản đến bên trong cơ thể, nhưng Luyện Thể Quyết luyện hơn mười năm cũng không phải chuyện đùa, lục phủ ngũ tạng của hắn đã sinh động cứng rắn lên mấy chục lần.

Ki Ki vội vàng chạy ra đỡ lấy chủ nhân.

Triệu Vô Cực phát động võ hồn chân thân, biến thành một con gấu thân mặc kim giáp to ngang ngửa Nhị Minh. Thân thể to lớn cũng không đồng nghĩa khí lực bằng nhau.

“Chết tiệt” Lão Triệu nghĩ

Đường Tam thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung, dựa theo cánh tay của Nhị Minh mà tiến gần. Ám Khí Bách Giải toàn khai che khuất tầm nhìn.

Triệu Vô Cực một quyền thẳng vào mặt nó. Không xi nhê chút nào, ăn lại một đấm của Nhị Minh, làm lão Triệu có chút kiệt quệ. Thân thể to lớn cũng không đồng nghĩa khí lực bằng nhau.

Nhị Minh chú ý đến Đường Tam cùng Tiểu Vũ.

Nó vươn tay ra định chộp lấy, Đường Tam nhanh chóng bay qua trước mặt Tiểu Vũ.

“Mau rời khỏi đây”

Tiểu Vũ sững sờ, nàng nhớ lại lời hứa năm xưa, mắt hơi nhỏ lệ

“Chạy mau” Đường Tam đẩy Tiểu Vũ lùi lại ra xa

Thấy tay của Nhị Minh sắp chộp đến, nàng thi triển Du Thuật, lấy tóc quấn lấy cổ Đường Tam, mượn lực ném hắn ra xa, thay đổi vị trí.

“Tam ca, bảo trọng”

Nắm lấy Tiểu Vũ, Nhị Minh thi triển Trọng Lực Lĩnh Vực phá nát chân thân của Triệu Vô Cực đồng thời trọng thương tất cả mọi người, xong xuôi mọi chuyện nó nhảy ra xa biến mất trong màn đêm.

Xa xa đằng sau mọi người

“Ki Ki bám chặt” Cổ Phong đặt Ki Ki ở trong ngực, lúc này nó đã thu nhỏ

Phát động hồn kỹ thứ nhất, Vô Ảnh cộng thêm Quét Kiếm, Cổ Phong dồn hết lực vào hai chân, đồng thời điều khiển gió thổi về hướng lưng mình. Hắn bật một cái, chỉ để lại tàn ảnh.

“Cổ Phong, dừng lại” Triệu Vô Cực thấy Cổ Phong động tác định ngăn hắn lại, nhưng đối phương đã mất tăm hơi, chỉ để lại tàn ảnh

“Mẹ nó” Lão Triệu bực mình, hắn muốn đuổi theo, nhưng không thể. Chân thân vừa bị phá, phản phệ lại quá nặng

Đây là lần đầu tiên Cổ Phong vận dụng mọi thứ để tăng lên tốc độ. Nhị Minh cảm nhận được gì đó bay đến gần, quay người một quyền đấm ra, ai ngờ đối phương né được, xuất hiện trên vai nó.

“Ta không có ý làm hại ngươi” Cổ Phong lúc này cười

“Nhị Minh, đừng tổn thương Phong ca”

“Tiểu Vũ, muội đi để lại Tiểu Tam một mảnh lâm li bi đát đâu”

“Ta cũng không biết Nhị Minh sẽ đến” Tiểu Vũ cảm thấy có lỗi

Nhị Minh đầu đầy dấu hỏi chấm, “Tiểu Vũ ngươi không sợ hắn biết ngươi là hồn thú sao”

“Không phải ngươi tự khai sao” Tiểu Vũ cười

“Thái Thản Cự Viên, ta có chuyện muốn nhờ”

“Loài người rất gian xảo”

“Ta sẽ không lừa ngươi”

Bế Ki Ki từ trong áo ra, “Ta muốn để nó ở đây phát triển, mong ngươi có thể bảo vệ chu toàn nó, ta cũng sẽ bảo vệ Tiểu Vũ ở thế giới con người, thế nào?”

Nhị Minh có chút nghĩ ngợi

“Tiểu Vũ, tin được hắn không?”

“Phong ca, hắn nhất định không lừa ngươi”

“Được, ta đồng ý, nhưng với một điều kiện, nó không được tự do săn gϊếŧ các hồn thú vô tội”

“Thành giao”

“Ki Ki ở lại đây phát triển, ở thế giới con người không tiện cho ngươi, ta sẽ thỉnh thoảng ghé thăm” Cổ Phong vuốt ve nó

Ki Ki liếm liếm tay Cổ Phong biểu hiện sự đồng ý.

“Tiểu Vũ, đừng quay lại quá muộn, ta đi đây” Cổ Phong nhảy xuống, hồn hoàn thứ 3 hắn còn vẫn chưa kiếm được

“Ki Ki, lại đây” Hai năm chung sống ở học viện, Tiểu Vũ cũng không thiếu lần chơi đùa cùng nó, hai người vẫn rất thân

Đuôi nó quẫy quẫy tiến đến ngực Tiểu Vũ, 3 người cùng rời đi tiến vào nội vực Sâm Lâm.
Bình Luận (0)
Comment