nhóm dịch: bánh baoXe lửa ùn ùn kéo đến Tần Xuyên trong màn mưa, ba đứa nhỏ đều là lần đầu tiên đi tàu hỏa, ngồi trên giường nằm hưng phấn nửa ngày sau cũng mệt mỏi, Khương Vãn rót mạch nha vào trong bể sứ nhỏ của bọn nhỏ, mang theo bọn họ đi lấy nước sôi, bốn người uống sữa rồi ăn bánh mì và bánh vừng.
Cố Tiểu Ngư nói: “Thím, con muốn ăn bánh hành.
”Khương Vãn nhớ tới còn có hai cái bánh nữa, cô lấy bánh từ trong túi, vừa ngửi đã muốn nôn, không có biện pháp bây giờ là mùa hè, bánh mì trứng gà rất nhanh sẽ bị hỏng.
Cố Tiểu Ngư đưa tay đòi ăn, Khương Vãn vội vàng nói: “Thức ăn hỏng không thể ăn được nha, sẽ bị tiêu chảy.
”Cố Tiểu Ngư hít mũi, trơ mắt nhìn chiếc bánh bị thím ném vào thùng rác, đành phải gặm bánh mì, có điều bánh mì cũng rất ngon, còn có sữa để uống, những thứ trước kia mẹ lúc ở đều luyến tiếc cho nhóc con ăn uống.
Ăn no uống đủ ba bé con kia lập tức cảm thấy mệt mỏi, Khương Vãn sau khi sắp xếp ổn thỏa xong, cô nằm trên chăn nhắm mắt lại một hồi, ngủ một giấc đợi đến sáng mai sẽ đến Tần Xuyên thôi.
Đến buổi sáng, xe lửa dừng ở sân ga Tần Xuyên, bên ngoài mưa to, Khương Vãn lấy áo choàng mưa ra, để ba đứa nhỏ mặc áo mưa và giày cao su, kỳ thật mưa to như vậy, áo mưa cũng không có tác dụng gì, có điều so với không có gì thì tốt hơn.
Ra khỏi trạm xe buýt, Khương Vãn quen thuộc mang theo ba đứa nhỏ lên xe buýt số 4, ngồi năm trạm xe buýt rẽ 79 đến bến tàu, Cố Tiểu Đao bội phục nói: “Thím, thím thật lợi hại, thím không hỏi người ta cũng biết phải đi như nào.
”Khương Vãn mím môi cười cười, “Coi chừng em trai đấy, thím đi mua vé tàu.
”Kiếp trước cô học năm năm tại Đại học Y Tần Xuyên, đương nhiên quen thuộc với nơi này, sau đó đến bệnh viện chiến trường làm bác sĩ thực tập, bị lưu đạn bắn trúng não, mắt mù thính lực cũng bị tổn thương, sau đó liền quen biết người đàn ông kia, trong lòng bàn tay cô viết ra ba chữ Cố Bắc Xuyên.
.