“ Mau chỉ ta! Mau chỉ cho ta đi!”
“ Công chúa cứ bình tĩnh.
Vẽ đơn giản lắm.
Nô tài sẽ chỉ cho người.” Hắn nhìn sang Chính Phong đang đưa tay sờ lên bức tranh xác nhận xem có thật là cái thang nổi lên không, mỉn cười hỏi: “ Trò này có khiến Vương gia hài lòng không?”
Chính Phong giật mình, hai vành tai bỗng chốc đỏ lên.
Hắn ho nhẹ vài tiếng rồi nói: “ Rất thú vị.
Ngươi nói cho bản Vương biết ngươi đã làm thế nào vậy?”
“ Hai vị điện hạ, đây chỉ đơn giản là cách vẽ đánh lừa thị giác, à đánh lừa mắt nhìn của chúng ta mà thôi.
Kĩ thuật vẽ rất đơn giản.
Để nô tài vẽ lại lần nữa cho hai vị xem.”
Thế là hai người cùng chụm đầu lại xem Cảnh Thần vẽ, sau đó bắt chước vẽ lại.
Bọn họ say sưa quên cả thời gian, đến lúc nhìn lại đã qua một canh giờ.
Do thân phận đặc biệt nên Chính Phong không thể lưu lại quá lâu.
Hắn vội trở về.
Trước khi đi, Chính Phong nắm lấy tay Hiểu Nguyệt dặn dò:
“ Ta phải công nhận là tên tiểu thái giám này rất thú vị nhưng cũng không có nghĩa là ta hoàn toàn tin tưởng hắn.
Nguyệt nhi, nghe lời ta.
Dù thế nào cũng đừng nên quá thân cận với hắn.”
“ Phong ca, muội biết huynh lo cho muội nhưng muội có lý do để tin tưởng Tiểu Cảnh.
Hắn chắc chắn sẽ không hại muội.”
“ Ừ.” Chính Phong thở dài, hôn nhẹ lên trán nàng.
“ Muội đã nói vậy thì ta tạm thời tin hắn.
Sinh thần sắp tới của Thái hậu, ta rất mong chờ được nhìn thấy điệu múa của muội.”
Hiểu Nguyệt đỏ mặt gật đầu.
Hai người quyến luyến nhìn nhau một lúc mới rời đi.
Cảnh Thần đứng khá xa nên không nghe được hai người họ nói gì.
Hắn cũng không quan tâm lắm.
Hắn để ý đến người thị vệ đi cùng Tần Chính Phong đến đây.
Kẻ này từ lúc đến đây vẫn đứng bên ngoài, lặng lẽ đến mức khiến người khác suýt quên mất sự tồn tại của y.
Khả năng xuất quỷ nhập thần này chắc hẳn là ảnh vệ Thành Diệp.
Cảnh Thần sờ cằm suy nghĩ trong chốc lát rồi xoay người đi vào trong.
------
Thấm thoát ngày sinh thần Thái hậu đã cận kề.
Mọi bước chuẩn bị cho kế hoạch Cảnh Thần đã làm xong nhưng hắn vẫn thấy rất run và lo lắng.
Hắn chỉ sợ mình thiếu sót ở khâu nào thì đi tong hết cả.
“ Tiểu Cảnh! Tiểu Cảnh! Ngươi không sao đấy chứ?”
“ A?” Cảnh Thần giật mình, nhìn sang “ Công chúa, xin lỗi người.
Nô tài đã thất thần.”
“ Mấy ngày nay ta thấy tâm trạng ngươi không được tốt, hay ngẩn người suy nghĩ mông lung.
Có phải đang lo lắng chuyện gì không?”
“ Xin lỗi công chúa.
Không hiểu sao nô tài có cảm giác ngày sinh thần Thái hậu sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay với người.
Công chúa, người nhất định phải cẩn thận.”
Sống cùng nhau một thời gian, Hiểu Nguyệt đối với Tiểu Cảnh rất tin tưởng.
Tuy rằng Thanh Ca và hoàng huynh vẫn luôn nhắc nàng không nên quá tin vào một tên thái giám đã từng hầu hạ bên cạnh Lệ phi, nhưng nàng có linh cảm Tiểu Cảnh sẽ không bao giờ làm hại mình.
Nàng mỉm cười đáp lại: “ Không sao đâu.
Có hoàng huynh ta ở đó thì có thể xảy ra chuyện gì chứ? Hơn nữa, ta tin tưởng ngươi, tin Thanh Ca, tin Chính Phong.
Các ngươi chắc chắn sẽ không để ta gặp chuyện gì.”
Hai mắt Cảnh Thần sáng lấp lánh.
Quả đúng là hào quang nữ chính có khác.
Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt đều khiến người đối diện cảm thấy yêu mến, không thể dời mắt.
“ Hoàng thượng giá đáo!”
Tiếng hô bên ngoài khiến Cảnh Thần giật mình.
Hắn vội quỳ xuống hành lễ.
Hiểu Nguyệt theo lễ chỉ hơi cúi người.
“ Hoàng huynh.
A, Thiên Vũ ca!”
Cảnh Thần vội ngẩng đầu.
Theo cách gọi đó của Hiểu Nguyệt thì người đến cùng hoàng thượng chính là Hoa Thiên Vũ.
Đây là một trong những nhân vật mà Cảnh Thần cực yêu thích khi đọc tiểu thuyết.
Hoa Thiên Vũ là một thiên tài y thuật nổi tiếng trong giới giang hồ.
Trong một lần hoàng đế Châu Văn Phương đi vi hành thì bị thích sát, bị thương rất nặng.
May mà Hoa Thiên Vũ đi ngang qua cứu kịp thời.
Từ đó hai người họ trở thành bằng hữu thân thiết.
Văn Phương mời Thiên Vũ đến kinh thành làm thái y nhưng Thiên Vũ yêu thích tự do nên nhất định từ chối.
Văn Phương liền đưa cho y một lệnh bài cho phép hắn được tự do ra vào hoàng cung bất cứ lúc nào.
Chính bởi việc này mà Thiên Vũ quen biết với nữ chính Châu Hiểu Nguyệt và có tình cảm với nàng.
Thiên Vũ rất yêu Hiểu Nguyệt, vì nàng mà hi sinh rất nhiều nhưng đến cuối cùng cũng không thể có được trái tim của nàng.
Sau khi Hiểu Nguyệt gả cho Chính Phong thì Hoa Thiên Vũ lui về ở ẩn, từ đó không xuất hiện nữa.
Cảnh Thần thích nhân vật này không phải chỉ ở tình yêu thầm lặng mà hắn dành cho nữ chính mà ở tính cách nửa chính nửa tà của y.
Ngoài mặt Thiên Vũ luôn mỉm cười và hoà nhã nhưng không ai thật sự đoán được y nghĩ gì trong đầu.
Cư xử lịch thiệp, ân oán phân minh, nhưng cũng rất giảo hoạt.
Khi đã nổi giận thì còn đáng sợ hơn cả hoàng đế bạo lực Văn Phương, nên trong giới giang hồ có lời truyền miệng rằng đừng ai dại gì mà gây chuyện với Hoa Thần y.
Ngay đến nữ chính cũng chưa bao giờ hiểu được hết con người y.
Nhưng đó đều là chuyện của sau này.
Hiện tại theo diễn biến của tiểu thuyết thì giai đoạn này Thiên Vũ chỉ mới xem Hiểu Nguyệt như em gái thôi.
Tình cảm của y thực sự phát triển là một năm sau, khi nam chính Tần Chính Phong buộc phải trở về Thiên Tân.
Đợi đến khi hoàng đế cho phép đứng dậy, Cảnh Thần mới có cơ hội nhìn Thiên Vũ rõ ràng hơn.
Đó là một nam tử chừng đôi mươi, gương mặt vô cùng tuấn mỹ, mỗi lần nở nụ cười cảm thấy giống như có hiệu ứng trăm hoa khoe sắc.
Mái tóc dài màu xám tro, lọn tóc dài hai bên trán thắt thành bím nhỏ gài ở phía sau đầu bằng chiếc kẹp bằng ngọc trắng thanh nhã.
Y phục một màu trắng thuần, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo dài mỏng màu xanh nhạt.
Bước đi của hắn nhẹ nhàng, tiêu sái và hữu lực, nhìn không khác gì tiên nhân hạ phàm.
Vẻ đẹp của Thiên Vũ có thể tóm gọn trong bốn chữ: thần tiên thoát tục.
Châu Văn Phương cũng là một mỹ nam hiếm có, nhưng khi y đứng cạnh Hoa Thiên Vũ lại tạo ra hai thái cực trái ngược nhau.
Nếu như Châu Văn Phương khiến người khác nhìn vào cảm thấy sợ hãi, khó gần, thì Hoa Thiên Vũ lại mang đến cảm giác ấm áp và gần gũi.
Thế mà hai người họ lại là bằng hữu thân thiết.
Đúng là rất khó hiểu.
“ Tiểu Nguyệt, nửa năm không gặp, muội đã cao thêm rồi, cũng xinh đẹp hơn nữa.” Thiên Vũ xoa đầu Hiểu Nguyệt, ánh mắt dịu dàng nhìn nàng: “ Thế nào? Có nhớ huynh không?”
“ Nhớ chứ ạ.
Muội đã nói với hoàng huynh, sinh thần của mẫu hậu nhất định phải mời bằng được huynh đến dự.
Muội còn sợ huynh không chịu đến.”
“ Đương nhiên phải đến rồi.
Văn Phương còn đe doạ ta, nói nếu ta không chịu tới sẽ cho người đi khắp nơi truy sát ta.
Ta nào dám trái lệnh a.”
Hiểu Nguyệt nghe vậy lập tức nhìn sang Văn Phương giận lẫy: “ Hoàng huynh, huynh đe doạ Thiên Vũ ca sao?”
Văn Phương chỉ lẳng lặng ngồi xuống ghế ở giữa phòng, nâng tách trà lên uống, nhàn nhạt trả lời: “ Hắn nói vậy muội cũng tin?”
Hiểu Nguyệt quay ngắt sang nhìn Thiên Vũ chỉ thấy hắn phá lên cười.
Hắn xoa đầu nàng rồi tiến đến cái ghế bên cạnh Văn Phương, ngồi xuống lấy tách trà.
Hiểu Nguyệt cười cười bảo cung nữ Phi Nhi mang điểm tâm nàng tự tay làm đem lên.
Hoa Thiên Vũ chú ý thấy trên bàn có vài con hạc nhỏ được gấp bằng giấy, màu nào cũng có, nếp gấp rất tinh tế và đẹp mắt.
Thiên Vũ nâng con hạc giấy lên ngắm nhìn, cùng lúc cũng thấy Văn Phương cầm một con hạc lên xem với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa hiếu kỳ.
“ Tiểu Nguyệt, cái này muội làm thế nào vậy? Thật đáng yêu.”
“ Là Tiểu Cảnh dạy cho muội đó.
Hắn nói ở chỗ hắn mọi người thường gấp cái này để ước nguyện bình an.”
“ Tiểu Cảnh? Là ai vậy?”
Văn Phương mới nghe đến tên Tiểu Cảnh đã ngạc nhiên hướng mắt nhìn.
Lại là cái tên tiểu thái giám đó sao? Mấy ngày nay hắn vẫn luôn cho người giám sát tên tiểu thái giám này, nhưng hoàn toàn không phát hiện được điểm nào đáng ngờ, ngoại trừ chuyện cách đây vài ngày ...Con hạc giấy, cái thứ tình tế, tỉ mỉ này, một kẻ như y cũng biết làm sao?
Nghe tiếng Thiên Vũ hỏi, Cảnh Thần bước lên cúi người thưa: “ Là tiểu nhân ạ.” Cảnh Thần cảm thấy vui trong lòng.
Thời gian ở trong Cung buồn chán nên hắn chỉ cho công chúa dùng giấy gấp hạc và vài con vật khác.
Chẳng ngờ Hiểu Nguyệt lại thích thú đến thế, rồi kéo theo những cung nhân khác cùng gấp.
Bọn họ gấp say mê, thậm chí gấp đến tận nửa đêm.
Sau đó thì đem thành quả treo khắp Cung.
Giờ nhìn trong Cung đâu đâu cũng thấy những con vật được xếp bằng giấy.
Hôm nay Thiên Vũ nhìn thấy hạc giấy cũng thấy thích.
Cảnh Thần tò mò không biết vị hoàng đế lạnh lùng kia khi nhìn thấy thứ này sẽ có biểu hiện như thế nào.
Nhưng hắn chỉ thấy Văn Phương cầm hạc giấy lên nhìn một chút rồi bỏ xuống.
Từ đầu đến cuối ngoài ánh nhìn ngạc nhiên lúc đầu ra thì không có biểu hiện đặc biệt nào khác.
Hắn đột nhiên cảm thấy thất vọng.
Không biết có thứ gì có thể khiến y hứng thú nhỉ?
“ Tiểu thái giám này hình như là người mới phải không?” Thiên Vũ hỏi
“ Vâng.
Y là do Lệ phi nương nương tặng cho muội.”
Nghe nhắc đến Lệ phi, Thiên Vũ có chút giật mình.
Hắn dĩ nhiên biết không ít lần Lệ phi giở trò sau lưng Hiểu Nguyệt, nhưng vì cô ta xảo quyệt, không dễ tóm được bằng chứng, lại thêm thế lực sau lưng cô ta rất lớn nên dù biết chuyện Văn Phương cũng chưa thể đụng đến cô ta.
Hắn nhìn thái giám Tiểu Cảnh thăm dò.
Cảnh Thần nhận ra ánh mắt nghi ngờ của Thiên Vũ nhưng không hề né tránh, ngược lại còn thẳng thắn nhận lấy.
Không chỉ Thiên Vũ, trước giờ bất kì ai sử dụng ánh mắt thăm dò, nghi ngờ nhìn hắn, hắn đều thẳng thắn đáp trả.
Trong suy nghĩ của Cảnh Thần, nếu càng tránh né thì chỉ càng khiến bản thân thêm đáng nghi mà thôi.
Hoa Thiên Vũ rất bất ngờ trước thái độ của Tiểu Cảnh.
Tuy hắn không có địa vị gì trong hoàng cung, nhưng vì là bằng hữu của hoàng đế nên bất cứ ai gặp hắn cũng phải nể vài phần, càng không dám đắc tội.
Tiểu Cảnh chẳng qua chỉ là một tiểu thái giám vậy mà dám nhìn thẳng vào hắn không chút e sợ, làm hắn không khỏi ngạc nhiên.
Nhìn cách Hiểu Nguyệt nói về Tiểu Cảnh có thể thấy quan hệ giữa hai người họ khá thân thiết.
Thiên Vũ liếc sang nhìn Văn Phương.
Tất cả thái giám hay thị nữ hầu hạ cho Hiểu Nguyệt trước giờ đều phải được qua tay Văn Phương đồng ý mới được ở lại.
Vậy mà một nhân vật đặc biệt thế này lại được phép ở cạnh Hiểu Nguyệt.
Thiên Vũ càng nghĩ càng thấy hiếu kì.
“ Món ăn gì lạ thế này?” có tiếng Văn Phương hỏi
Cảnh Thần quay sang nhìn điểm tâm vừa mới được mang lên.
Vừa nhìn thấy mặt hắn đã nóng rực, lập tức cúi gằm xuống.
Văn Phương nhìn cái bánh kì lạ màu cam nằm trên chiếc đĩa bạc xinh đẹp.
Lúc cắt ra có thể cảm nhận được hương thơm ngọt dịu cùng sự mềm mịn, quyến rũ khiến bất cứ ai nhìn vào cũng không thoát khỏi sự cám dỗ muốn thưởng thức nó.
Văn Phương không kìm lòng được lâý một miếng nhỏ đưa vào miệng nếm thử.
Một cám giác xốp mịn kì diệu cùng vị ngọt thơm đọng nơi đầu lưỡi.
Văn Phương lần đầu tiên cảm thấy hứng thú với một loại bánh như vậy.
Thiên Vũ tò mò cũng lấy ăn thử một miếng.
Hai mắt hắn mở to, sáng lấp lánh như thể vừa được thưởng thức mĩ vị trên thiên cung vậy.
Hiểu Nguyệt nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai người họ tươi cười nói: “ Rất tuyệt đúng không? Đây là bánh bông lan.
Tiểu Cảnh mới dạy muội nấu đó.”
Mặt Văn Phương lập tức tối sầm.
Tiểu Cảnh quay mặt đi không dám nhìn nữa.
Hắn lúc này chỉ muốn có một cái lỗ để chui ngay xuống.
Thiên Vũ lấy thêm một miếng bánh bỏ vào miệng, hứng thú nhìn trò hay.
Lâu lắm hắn mới thấy Văn Phương có biểu hiện thú vị như thế.
“ Điện hạ, người có thể đừng mang mấy thứ nô tài chỉ cho người đến khoe với hoàng thượng được không? Nô tài cảm thấy đầu mình sắp không giữ nổi nữa rồi.” Cảnh Thần tiến sát lại gần Hiểu Nguyệt, cúi đầu thì thầm
“ Tại sao? Những thứ ngươi dạy cho ta rất thú vị.
Ta muốn giới thiệu chúng cho hoàng huynh và Thiên Vũ ca xem.”
“ Điện hạ, người xem mặt hoàng thượng đi.
Sắp giết người tới nơi rồi.
Nô tài muốn trốn.”
Hiểu Nguyệt ngạc nhiên quay sang nhìn Văn Phương thì hoảng hồn.
Mặt hắn tối sầm, ánh mắt chĩa thẳng vào Tiểu Cảnh đầy sát khí.
Hắn sao có thể không giận chứ.
Em gái đáng yêu của hắn dành tình cảm cho tên tiểu tử Tần Chính Phong đã đủ để hắn tức điên rồi, giờ thì thêm một tên tiểu thái giám xuất hiện dành lấy sự yêu thích của muội muội.
Vị trí của người ca ca này trong lòng muội muội sẽ càng ít đi.
Hắn càng nghĩ càng muốn giết người.
Cảnh Thần biết rõ cái tính xấu muội muội khống của tên này lại nổi lên nên từ nãy giờ đâu dám nhìn y.
Hắn không ngờ chỉ vì mình nổi hứng chỉ cho Hiểu Nguyệt vài thứ hay ho nhân tiện muốn dành thiện cảm từ nàng lại gặp phiền phức thế này.
Hiểu Nguyệt tuy không hiểu lắm chuyện gì đang xảy ra nhưng nàng cũng nhận ra ca ca mình đang tức giận.
Nàng liền tiến tới gần ôm lấy cánh tay Văn Phương, làm nũng: “ Hoàng huynh, huynh sao vậy? Có phải muội chọc giận huynh rồi không?”
Vừa nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của nàng trái tim vị hoàng đế lạnh lùng lập tức tan chảy.
Hắn vỗ lên mu bàn tay nàng, dịu giọng đáp: “ Không có.”
“ Vậy sao mặt huynh lại cau có như thế? Rõ ràng là giận muội.
Là vì huynh không thích bánh bông lan muội làm sao?”
“ Không phải.” Hắn vội lắc đầu: “ Muội làm bánh rất ngon.
Ta rất thích.”
“ Thế thì huynh phải ăn nhiều vào.
Nếu huynh có thể ăn hết chỗ này muội sẽ rất vui đó.”
Châu Văn Phương ngay lập tức cầm bánh ăn hết một mạch một cách vui vẻ.
Dù sao thì bánh này cũng rất ngon.
Tội gì không ăn.
Cảnh Thần thở phào một hơi, nhưng hắn biết từ giờ hắn đã bị thằng cha này ghim rồi.
Bị ai chứ bị hoàng đế ghim thì cái mạng nhỏ này của hắn càng khó giữ.
Thiên Vũ đã ăn hết bánh từ nãy, đang ngồi uống trà thong thả quan sát sự việc từ nãy giờ.
Hắn đối với thái giám kia rất hiếu kì.
Trước giờ có thể làm Văn Phương tức giận mà không làm gì được chỉ có hắn và Hiểu Nguyệt.
Bây giờ xem ra lại có thêm một Tiểu Cảnh.
-------
Sinh thần Thái hậu hôm ấy, Cảnh Thần không được đi chung.
Hiểu Nguyệt chỉ đưa Thanh Ca đi theo và dặn dò Cảnh Thần mấy giờ thì mang vũ y đến cho mình.
Bản thân Hiểu Nguyệt từ sáng đã đến thăm Thái hậu, sau đó cùng bà và hoàng thượng đến điện Tâm Nghi tham dự tiệc sinh thần.
Năm nay là sinh thần thứ 60 của Thái hậu nên hoàng thượng tổ chức rất hoành tráng, xa hoa hơn những năm trước.
Cách đó mấy ngày xe ngựa từ các nơi đổ về thành nườm nượp.
Rất nhiều quan lại đã cáo lão nhiều năm cũng được mời về tham dự.
Những nước lân cận cũng đều cử sứ giả mang quà mừng chúc thọ.
Thái hậu ngồi trên đài cao, bên cạnh là hoàng thượng, ngồi cạnh hoàng thượng là hai vị phi tần.
Ngồi thấp hơn một hàng là các công chúa, hoàng tử; dưới nữa là mỹ nhân, chiêu tần trong hậu cung.
Kế đến mới là quan lại và sứ giả các nước.
Lúc này Thái hậu đang ngồi nghe thư chúc mừng và ngắm nhìn những món quà mà sứ thần các nước mang tới.
Toàn là những đồ hiếm lạ, đồ trang sức quý giá, vật phẩm giá trị liên thành.
Châu Văn Phương nhìn những thứ đồ này từ đầu đến cuối chẳng có biểu hiện gì.
Quanh năm hắn đều được tặng những thứ tương tự kiêủ như thế, hắn đã sớm nhìn đến nhàm chán rồi.
Đến khi Tần Chính Phong đại diện cho Thiên Tân quốc dâng quà tặng, lông mày hắn mới khẽ nhíu một cái.
Hắn không thích tên tiểu tử này, cực kỳ không thích.
Bởi tên nhóc đó đang dần cướp mất muội muội đáng yêu của hắn.
Trước đây Hiểu Nguyệt lúc nào cũng bám dính lấy hắn, luôn miệng gọi ca ca.
Giờ thì một Phong ca, hai Phong ca.
Mỗi lần hắn nghe đều tức lộn ruột, muốn ngay lập tức bóp chết thằng nhóc này.
Nhưng hắn không làm được.
Mỗi lần hắn làm chuyện gì bất lợi cho thằng nhóc kia là Hiểu Nguyệt làm mặt giận với hắn cả tháng trời.
Đối với hắn, đó là hình phạt đau khổ nhât không gì sánh bằng.
Lần này Tần Chính Phong dâng tặng cho Thái hậu một bức hoạ.
Năm ngoái Văn Phương nhớ Chính Phong cũng đã tặng cho mẫu hậu hắn một bức tranh thủy mặc của một hoạ sư cực kỳ có tiếng vẽ.
Năm nay còn định tặng một bức tranh nữa ư? Nhàm chán.
Chính Phong mặc kệ ánh nhìn xem thường của hoàng đế dành cho mình.
Hắn liếc nhìn Hiểu Nguyệt, mỉm cười một cái rồi quay lại nói với Thái hậu: “ Bẩm Thái hậu, hạ thần biết khả năng của mình kém cỏi nhưng đây là tấm lòng của hạ thần.
Mong Thái hậu đừng chê cười.”
Thái hậu Triệu thị mỉm cười gật đầu.
Hiểu Nguyệt tuy không phải con gái ruột của bà nhưng con bé dễ thương lại hiền lành, cũng rất hiếu thuận nên bà rất yêu quý nó.
Bà dĩ nhiên biết Hiểu Nguyệt phải lòng Tần Chính Phong.
Dù không thích tên nhóc đó lắm vì vấn đề thân phận nhưng vì Hiểu Nguyệt thích tiểu tử đó nên bà cũng đành chịu.
Không tác hợp cũng không phản đối.
Cả bà và Văn Phương đều muốn tác thành cho Hiểu Nguyệt với Thiên Vũ, nhưng lại không nỡ ép buộc con bé.
Hơn nữa Hoa Thiên Vũ đối với Hiểu Nguyệt lúc này cũng chỉ là cảm mến chứ chưa yêu.
Cho nên dù không thích cũng không thể làm gì.
Thái hậu mở cuộn tranh mà Chính Phong tặng.
Hai mắt đột nhiên mở to sửng sốt.
Trên tờ giấy chỉ viết nắn nót một bài thơ theo thể thất ngôn tứ tuyệt, nhưng từng câu thơ nổi lên, lún xuống trên mặt giấy nhìn sống động như thật.
Thái hậu chớp mắt liên tục, dường như không tin nổi vào những gì mình nhìn thấy.
Bà sửng sốt nhìn Tần Chính Phong mãi mới thốt nên lời: “ Mau ...mau nói ai gia nghe! Ngươi làm ...làm thế nào mà thành như vậy?”
“ Mẫu hậu, có chuyện gì thế?” Văn Phương nghiêng người qua.