[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 33

Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Bờ môi hắn rất mềm, răng cũng rất sắc bén.


Sau đó, cổ Vân Thanh Thanh bị hắn cắn một cái.


Một cảm giác quái lạ xẹt qua, trong thích thú có xen lẫn tê ngứa khó nhịn, khiến cô không khỏi run rẩy.


Nhưng hắn giống như vẫn còn chưa thỏa mãn, tiếp tục một đường đi xuống, cứ sau mỗi nụ hôn nhẹ nhàng lại là một lần mạnh mẽ cắn xuống, Vân Thanh Thanh vừa thích thú lại vừa đau đớn, hay tay ôm lấy lưng hắn, móng tay đều đâm sâu vào da thịt hắn.


Linh hồn giống như bị treo lơ lửng giữa không trung khiến cô không có lối thoát.


"Triệu Triệt! Ngài. . . . . . Dừng tay!" Vân Thanh Thanh nghiêng đầu, chịu đựng điên cuồng của hắn, gian nan lên tiếng.


Triệu Triệt như là không nghe thấy lời của cô, động tác hắn càng trở nên thô bạo, lại bất chấp cắn lên vạt áo cô, cảm thấy nhiệt khí phun đến xương quai xanh, Vân Thanh Thanh sợ tới mức toàn thân tóc gáy đều dựng thẳng, nháy mắt khôi phục thần trí: "Tiểu hệ thống, giúp ta dùng Ống tiêm mê hồn!"


Tiểu hệ thống do dự một chút: "Cô thật sự muốn dùng đạo cụ với hắn?"


Cho tới bây giờ Vân Thanh Thanh chưa từng dùng đạo cụ công kích nào đối với nhân vật phản diện.


"Dùng!" Cô sợ nếu còn chậm trễ thì sự tình sẽ không thể khống chế được nữa, Vân Thanh Thanh lại thúc giục, "Mau!"


"Được rồi." Tiểu hệ thống từ trong túi lấy ra "Ống tiêm mê hồn", đâm xuống cổ Triệu Triệt.


"Ống tiêm mê hồn" phát huy tác dụng rất nhanh, sau một khắc, Triệu Triệt đang phát điên rên lên một tiếng khó chịu, động tác làm loạn ngừng lại, cả người ngã xuống người cô.


Hiện giờ Vân Thanh Thanh chỉ là một tiểu cung nữ mảnh mai, bị một đại nam nhân như hắn ngã xuống, cô cũng bị hắn kéo theo xuống đất.


Vân Thanh Thanh dùng hết khí lực mới có thể bò ra từ dưới thân hắn.


Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, rốt cục cũng an toàn.


Lúc này, Triệu Triệt đang im lặng nằm trên mặt đất.


Ánh trăng nhàn nhạt chiếu trên sườn mặt hắn, khuôn mặt hắn an tĩnh, đôi mày giãn ra, không giống với lúc điên loạn ban nãy, dưới ánh sáng ôn nhu, khuôn mặt hắn lại lộ ra vài phần nhu thuận.


Vân Thanh Thanh nhịn không được nhìn nhiều thêm hai lần, nhân vật phản diện nổi điên lên thật đáng sợ, vẫn là lúc ngủ nhân vật phản diện nhìn thuận mắt nhất.


May mà lúc này hai người đang ở trong phòng ngủ, Vân Thanh Thanh gắng sức lắm mới có thể đưa hắn đến giường.


Giúp hắn cởi ngoại bào và giày xong, Vân Thanh Thanh hết hơi, mệt mỏi ngã ngồi dưới đất.


Cô xuất thần nhìn lên trần nhà.


"Lưu Thiện vì sao lại nói với Triệu Triệt. . . . . . Quan hệ của ta và hắn là quan hệ đối thực?" Vân Thanh Thanh ở trong đầu hỏi tiểu hệ thống.


Tiểu hệ thống trả lời cô: "Hẳn là hắn đã phát hiện hành tung của cô."


"Phải rồi." Vân Thanh Thanh xoa huyệt Thái Dương, cắn môi nói, "Lưu Thiện hoài nghi ta, cho nên cố ý đến Nam Cung thử Triệu Triệt."


"Ký chủ, kế tiếp cô tính làm thế nào?" Tiểu hệ thống hỏi, "Cô không tránh xa Triệu Triệt để xóa bỏ hiềm nghi cho mình sao?"


"Ta là loại người ấy sao?" Vân Thanh Thanh nhún vai, cô vất vả lắm mới kéo được quan hệ hữu nghị với Triệu Triệt, làm sao có thể nói tránh liền tránh được.


Đương nhiên, chuyện đêm nay phát sinh có chút vượt qua tình hữu nghị lúc này của bọn họ, Vân Thanh Thanh tự an ủi chính mình, việc đó đều là do Triệu Triệt nổi điên, tình cảm của cô dành cho hắn cho tới bây giờ đều không có sai lệch!


Vân Thanh Thanh cau mày nói: "Mù quáng tránh né hắn cũng vô ích, ta phải ở lại bên cạnh Triệu Triệt, bảo vệ hắn thật tốt."


Một người một hệ thống thảo luận nửa ngày, cũng không thảo luận được gì cả, Vân Thanh Thanh ngáp một cái, cô mệt rã rời, chỉ muốn nằm ngủ.


Hiện tại cửa của Nam Cung cũng đã khóa, cô vốn định đến phòng của cung nữ và thái giám tá túc một đêm, nhưng nghĩ đến cung nữ và bọn thái giám cũng ngủ hết rồi, cô đi quấy rầy người ta cũng không tốt.


Thôi thì cứ dứt khoát ngủ trong phòng Triệu Triệt đi, dù sao thì hắn cũng đã ngủ.


Vân Thanh Thanh đẩy Triệu Triệt vào phía trong giường, chính mình thì nằm phía bên ngoài, trước khi ngủ, cô đặc biệt giao nhiệm vụ cho tiểu hệ thống: "Nếu hắn tỉnh lại, ngươi liền đâm cho hắn ngất đi, biết chưa?"


Hôm nay là đêm trăng tròn, Triệu Triệt còn đang trong thời gian phát bệnh, hiện giờ cổ của cô vẫn còn ẩn ẩn đau, cô cũng không dám tiếp tục đối mặt với nhân vật phản diện điên cuồng nữa.


Tiểu hệ thống nhịn không được nói: ". . . . . . Lỡ như hắn vẫn tiếp tục tỉnh thì sao? Ta vẫn cứ đâm như vậy sao?"


Vân Thanh Thanh cảm thấy mí mắt mình mở không nổi nữa, lơ mơ nói: ". . . . . . Phải."


Chờ sau khi Vân Thanh Thanh ngủ, không bao lâu sau, Triệu Triệt mới từ từ tỉnh lại.


Hắn vừa mở mắt đã thấy Vân Thanh Thanh nằm bên cạnh.


Hắn vừa định sát lại gần, đột nhiên cổ đau xót, không hiểu sao lại giống vừa rồi hôn mê bất tỉnh lần nữa.


Qua một canh giờ sau, hắn lại tỉnh lại, hắn thầm nghi hoặc liệu lúc này có ngất đi nữa không?


Hắn mở mắt ra, thấy Vân Thanh Thanh đã thay đổi một tư thế khác, đang quay mặt về phía hắn. . . . . . Triệu Triệt vừa định đưa tay ôm cô, nào ngờ hắn vừa mới đưa tay lên, sau cổ lại truyền đến cảm giác bị kim đâm đau đớn, sau đó, hắn lại một lần nữa ngất đi.


Cả một đêm, Triệu Triệt tỉnh tới tỉnh lui gần năm lần, đến cuối cùng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, hắn mới không tiếp tục ngất đi.


Vân Thanh Thanh, tiểu cung nữ này thật quá tà môn!


Hắn nghiến răng thầm nghĩ, tiểu cung nữ này có ma pháp gì vậy?


Tại sao nàng lại muốn đánh ngất hắn hết lần này đến lần khác?


Hắn một bên vừa phần nộ suy nghĩ, một bên vừa tò mò đánh giá cô.


Lúc này, tiểu cung nữ đang cuộn tròn trong lồng ngực hắn, đầu chôn vào trong cổ hắn, một tay buông lỏng đặt trên eo hắn, động tác nàng thập phần tự nhiên, giống như là đã cùng ngủ với hắn nhiều lần rồi vậy.


Triệu Triệt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhu hòa đang ngủ say của thiếu nữ, mày nhọn nhíu lại, rốt cuộc nàng là ai?


"Ưm. . . . . ."


Vân Thanh Thanh tỉnh lại trong lòng hắn, chờ đến khi cô phát hiện mình đang bị hắn ôm, cô sợ hãi rụt người về phía sau, thiếu chút nữa từ trên giường lăn xuống.


Cô nháy mắt tỉnh táo lại, sờ lên thành giường nhảy xuống, cảnh giác nhìn hắn: "Ngài tỉnh lại khi nào?"


"Mới vừa nãy." Hắn cũng ngồi dậy, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm cô.


Thấy sắc mặt hắn trầm tĩnh, cảm xúc ổn định, Vân Thanh Thanh cẩn thận dò xét hắn: "Ngài không sao chứ?"


Triệu Triệt không có thẳng thắn trả lời cô, hỏi ngược lại: "Ý ngươi là gì?"


Nàng lại cảm thấy hắn có bệnh?


Triệu Triệt giương giọng, trong giọng nói như có vài phần che dấu tức giận.


Vân Thanh Thanh nhanh chóng đổi đề tài, ấp úng hỏi hắn: "Ngài, ngài không tức giận nữa?"


Cô không dám xúc động đến hắn, lấy việc hắn đêm qua "Nổi điên" nói thành "Tức giận".


Thấy nàng sợ hắn muốn chết, Triệu Triệt không khỏi cảm thấy buồn cười.


Lúc này, tiểu cung nữ đang chân tay luống cuống đứng một bên, dùng đôi mắt to tròn ngập nước kia nhìn hắn, đáy mắt lộ ra chút sợ hãi, môi bị hôn đến rách da, trên cổ vốn dĩ trắng nõn hiện lên vết tích màu đỏ, đan xen lẫn lộn với dấu răng hắn lưu lại. . . . . .


Không hiểu sao hắn lại mềm lòng .


Hắn cũng đã cắn nàng rồi, đã vậy thì tha cho nàng đi.


"Không có việc gì." Triệu Triệt thản nhiên đáp.


Không có biện pháp nào cả, ai bảo hắn yêu nàng, cho dù nàng muốn giết hắn, hắn cũng sẽ không cùng nàng so đo, thậm chí còn có thể chủ động để nàng tới giết mình.


Thấy Triệu Triệt không hề tức giận, Vân Thanh Thanh nhẹ nhàng thở ra.


Chẳng qua, lượm nhặt kinh nghiệm tiếp xúc với nhân vật phản diện bao lâu nay, cô cuối cùng vẫn là bổ sung thêm một câu, biểu đạt lòng trung thành của mình với Triệu Triệt: "Ta và Lưu Thiện trước kia không có chuyện gì cả, nếu có, đó cũng là chuyện của trước kia rồi."


Nhân vật phản diện có thất khiếu linh lung tâm (*), bình thường suy nghĩ bay loạn xạ, Vân Thanh Thanh không dám lưu lại bất cứ thứ gì để hắn tiếp tục tưởng tượng nữa.


(*) Thất khiếu linh lung tâm(七窍玲珑心)/Thất xảo linh lung tâm(七巧玲珑心): Xuất xứ từ truyện Phong Thần, Tỷ Can thông minh bởi có tim 7 lỗ.


"Hử?" Thanh âm Triệu Triệt cao lên, nàng đây là đang giải thích với hắn sao?


"Mặc kệ ngài tin hay không tin, đây là sự thật, không có ẩn tình khác." Vân Thanh Thanh khoát tay với hắn, "Còn có, ngài cũng đã cắn ta rồi, chúng ta xem như thanh toán xong . . . . . ."


Thấy vết đỏ trên cổ nàng, ánh mắt Triệu Triệt lóe lên, hắn đột nhiên phát hiện, hắn không có cách nào tiếp tục lừa dối chính mình nữa.


Khác với suy nghĩ của Vân Thanh Thanh, nội tâm hắn đã muốn tha thứ cho nàng, lúc này vấn đề hắn gặp phải chính là - hắn nên làm thế nào để đối mặt với tình cảm của hai người đây.


Sở dĩ hắn thô bạo như vậy với nàng, là bởi vì trong nội tâm hắn có một cỗ dục vọng điên cuồng, hắn điên cuồng muốn nàng, không chỉ muốn người nàng, mà còn muốn trái tim nàng.


Nhưng hiện tại, bên cạnh hắn chính là địa ngục vô biên. . . . . .


"Ngươi cảm thấy Nam Cung thế nào?" Triệu Triệt đột nhiên hỏi cô có cái nhìn gì về Nam Cung.


Vân Thanh Thanh gãi đầu, thuận miệng nói: "Ta thích hết thảy mọi thứ ở Nam Cung."


"Vậy ngươi sẽ một mực ở lại nơi này chứ?" Triệu Triệt lại hỏi, thanh âm hắn rất nhẹ, nhưng đáy mắt lại bao hàm chờ mong.


Hắn chỉ muốn biết liệu nàng có ở mãi bên hắn hay không.


Triệu Triệt nhìn chằm chằm vào cô.


Vân Thanh Thanh nghiêng đầu khó hiểu, chẳng lẽ hắn sợ mình vẫn sẽ bị nhốt ở Nam Cung?


Triệu Triệt lo lắng không phải không có đạo lý, hắn vốn là thái tử của một quốc gia, lại lâm vào kết cục bị giam cầm đến suốt đời, là ai cũng sẽ uất ức, không tha thiết gì với tương lai.


Cô nắm tay, cổ vũ hắn: "Ngài yên tâm! Tương lai chúng ta nhất định có thể ra ngoài!"


Vấn đề chủ yếu của Nam Cung là quá quạnh quẽ, nhỏ hẹp và tịch mịch, bất lợi cho cho sức khỏe thể chất và tinh thần của người bệnh, Vân Thanh Thanh hy vọng Triệu Triệt một ngày nào đó có thể đường đường chính chính ra khỏi Nam Cung, bắt lấy tự do thuộc về hắn.


Nghe vậy, sắc mặt Triệu Triệt đại biến.


Hắn đã cô độc quá lâu, cho nên quên mất bên ngoài rốt cuộc như thế nào.


Ra hay không ra không quan trọng, quan trọng nhất chính là nàng.


Nơi mà không có nàng ở đó, sẽ không có ý nghĩa gì cả.


Nếu nàng muốn hắn ra khỏi đây, vậy hắn. . . . . .


"Vậy, ta đi trước?" Xét thấy hai người đã xảy ra chuyện tình quá mức thân mật, Vân Thanh Thanh vừa nhìn thấy hắn thì liền cảm thấy xấu hổ, hận không biến mất ngay tại chỗ, thấy Triệu Triệt đang thất thần, liền tính toán nhân cơ hội chuồn trước.


Triệu Triệt vẫn còn đang suy nghĩ, không có trả lời lại.


Tuân theo nguyên tắc hắn không tức giận chính là vui vẻ, hắn không phản đối chính là đồng ý, Vân Thanh Thanh cẩn thận bước hai bước, thấy hắn không có phản ứng gì, cô nháy mắt từ trong phòng ngủ xông ra ngoài.


Nhìn thấy nàng lại vội vàng chạy trốn, Triệu Triệt ngẩng đầu nhìn lên bầu trời bị tường viện vây quanh kia.


Vân Thanh Thanh ôm cổ trở lại chỗ ở của mình, cô từ dưới đáy hộp kiếm ra một cái khăn lụa, quấn quanh cổ che đi dấu vết tối qua.


Lúc này, Tiểu Lục đột nhiên xuất hiện phía sau cô, kích động kêu to: "Thanh Thanh! Ngươi bị nữ quỷ cắn sao?"


Vân Thanh Thanh bị hắn hù cho sợ chết khiếp, cô tát một cái trên ót hắn, nói: "Ngươi nói hưu nói vượn cái gì!"


Tiểu thái giám này gần đây phát tài rồi, càng lộ ra tố chất thần kinh, cả ngày cứ xuất quỷ nhập thần.


"A, ngươi thật hung dữ." Tiểu Lục ôm đầu, quật cường nói, "Không phải nữ quỷ cắn, vậy là do ai cắn? Ngươi nói dối!"


Vân Thanh Thanh chột dạ đảo tròng mắt, kỳ thật, Tiểu Lục nói không sai, vết thương trên cổ cô đích thật là bị "Nữ quỷ" cắn. . . . . .


"Đúng rồi, ta lần này đến đây tìm ngươi, là muốn nói cho ngươi một chuyện." Tiểu Lục nói, "Trong cung xuất hiện bệnh đậu mùa, bệ hạ hạ lệnh cho các cung canh phòng nghiêm ngặt, Lưu tổng quản tự mình phái người đến truyền lời, nói chúng ta ngày mai không cần đưa cơm qua lãnh cung nữa."


"Lãnh cung này có phải bao gồm cả Nam Cung?" Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút.


Hoàng đế lần này đặc biệt hạ lệnh phong tỏa các cung, Lưu Thiện lại bảo Ngự Thiện Phòng không cần đưa cơm cho Nam Cung, bọn họ rốt cuộc là vì bệnh đậu mùa, hay là vì thù riêng?


"Đúng vậy, lãnh cung này đương nhiên bao gồm cả Nam Cung." Tiểu Lục nói.


Ở những nơi như Càn Thanh Cung, Khôn Ninh Cung có các chủ tử là quý nhân, Ngự Thiện Phòng vẫn như trước đây theo lẽ thường đưa cơm, nhưng Nam Cung lại không có "Quý nhân", chỉ có "Tù nhân", đương nhiên là người đầu tiên bị vứt bỏ.


"Ngự Thiện Phòng không cho người đưa cơm đến đó? Bọn họ ăn cơm thế nào?" Vân Thanh Thanh khẩn trương hỏi.


Tiểu Lục hồi đáp: "Lưu tổng quản đặc biệt phân phó cho thị vệ định kỳ đem lương khô đến cho bọn họ."


Vân Thanh Thanh nhíu mày, Lưu Thiện này rõ ràng là cố ý muốn giữ cô lại, mượn cơ hội chặt đứt liên lạc giữa cô và Triệu Triệt.


Bởi vậy lúc sau, Nam Cung hoàn toàn bị cô lập.


Thử nghĩ một phế thái tử điên có thể đơn độc sống trong đó bao lâu? Bọn họ rõ ràng là muốn diệt trừ Triệu Triệt!


Vân Thanh Thanh đi qua đi lại trong phòng mình, cô không thể lại tiếp tục ngồi chờ chết được.


Hiện giờ giá trị hắc hóa của Triệu Triệt đã cao tới 99, cô phải nghĩ biện pháp giải quyết hành động tiếp theo của Lưu Thiện, hóa giải nguy cơ Triệu Triệt hắc hóa.


Cũng may Lưu Thiện không để cô chờ lâu lắm, ba ngày qua đi, Lưu Thiện liền phái người đến "Thỉnh" cô đi một chuyến. Không giống với lúc trước, hiện giờ "Đãi ngộ" của cô cao lên không ít, từ đầu đến cuối đều có người theo dõi.


Lặng lẽ lưu lại tờ giấy cho Tiểu Lục xong, Vân Thanh Thanh đi theo người của Lưu Thiện rời đi.


Lúc này đây, nơi Lưu Thiện thỉnh cô đến không phải Càn Thanh Cung mà chính là chỗ ở trong cung của hắn.


"Ngự Thiện Phòng ngươi không cần đến nữa, sau này ngươi liền ở lại bên người tạp gia, bắt đầu hầu hạ sinh hoạt thường ngày của tạp gia, làm phu nhân của ngươi cho tốt là được rồi." Lưu Thiện không chút để ý bưng chén trà, hướng cô nói.


Vân Thanh Thanh nén lửa giận trong lòng, mỉm cười với hắn: "Hầu hạ công công là phúc của nô tỳ, nô tỳ cầu còn không được."

Bình Luận (0)
Comment