[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 42

Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


[ Mời lựa chọn: ]


[1: Trời ạ! Cô thật sự bị mù rồi!]


[2: Cô bị câm, từ nay về sau cô phải làm một tiểu tiên nữ tĩnh lặng.]


Đã từng nhảy hồ, uống thuốc độc, Vân Thanh Thanh nghĩ phương thức tra tấn của chủ hệ thống đã hết rồi, nào ngờ đến thế giới thứ ba, chủ hệ thống lại khai phá ra một phương thức chơi đùa mới.


Hiện tại, Vân Thanh Thanh phải chọn lựa di chứng, hay nói cách khác, cô phải chọn loại tàn tật nào.


"Theo như đề mục tuyển chọn, di chứng lựa chọn 1 là mù, lựa chọn 2 là câm. . . . . ." Vân Thanh Thanh cắn môi, ủy khuất đến khóc thành tiếng.


Hu hu hu, mệnh của cô thật khổ.


Muốn theo đuổi một nam nhân sao lại khó như vậy!


Cô ở trong đầu lau nước mắt chua xót, nghe âm thanh đếm ngược quen thuộc của hệ thống, bi phẫn nói: "Ta chọn 2."


Đề mục lựa chọn lần này căn bản không cần suy nghĩ, nhân vật phản diện đẹp trai như vậy, nếu mắt bị mù thì chẳng thể nhìn thấy gì, chỉ có thể lựa chọn 2.


"Cô chọn số 2: Cô bị câm, từ nay về sau cô phải làm một tiểu tiên nữ tĩnh lặng."


Sau khi trả lời xong, lần này Vân Thanh Thanh không bị hệ thống kiểm soát, một lát sau, yết hầu cô đột nhiên đau xót như bị lửa thiêu đốt, trong miệng đầy vị tanh ngọt.


"A." Vân Thanh Thanh không tự chủ được đưa tay ôm yết hầu, thống khổ kêu lên.


Lúc này, Lâm Triệt đã đi tới trước mặt cô, Vân Thanh Thanh ngẩng đầu, vừa lúc thấy vạt áo hắn, vạt áo xanh thêu hoa văn thanh trúc, lộ ra đôi giày màu trắng thêu mây trời, bởi vì đường xá lầy lội, trên mặt giày màu trắng dính chút bùn đất, Vân Thanh Thanh theo thói quen định lấy tay áo mình lau vết ẩn trên mặt giày của hắn.


"Hử?" Thanh âm hiếu kỳ của Lâm Triệt từ trên đỉnh đầu truyền đến, giọng hắn vẫn hay như thế, trong veo như tiếng suối giữa núi, lại tao nhã như tiếng gió trong rừng, "Vì sao ngươi cử động được?"


Vân Thanh Thanh thầm nghĩ không tốt, nhân vật phản diện từ trước đến nay thích sạch sẽ, cô vừa nhìn thấy vết bẩn trên người hắn sẽ nhịn không được lau đi. . . . . . Kết quả cô không kìm được, trực tiếp động tay.


Có điều. . . . . . Vân Thanh Thanh lập tức phát hiện điều bất thường, sao cô cử động được?


Không đợi cô suy đoán, Lâm Triệt đã ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Vân Thanh Thanh.


Cằm Vân Thanh Thanh bị bàn tay lạnh như băng của hắn nâng lên, tầm mắt cô tiếp tục đi lên, sau đó liền bắt gặp ánh mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu của hắn.


"Há miệng ra." Đôi mắt sâu thẳm của hắn nhìn chằm chằm cô, sau đó lạnh lùng ra lệnh.


Vân Thanh Thanh quét mắt đến  tay cầm dao của hắn, biết nghe lời khẽ mở miệng ra.


Vân Thanh Thanh thầm tự hỏi hắn bắt cô há miệng làm gì, chẳng lẽ là biết cô bị câm?


Đang lúc cô suy nghĩ miên man, mày Lâm Triệt nhíu lại, kéo cằm Vân Thanh Thanh lên, sau đó cúi đầu, từ từ tiến lại gần cô.


Vân Thanh Thanh bị bắt ngửa đầu, nhìn khuôn mặt cùng đôi môi hồng nhuận của hắn dần dần phóng đại, khiếp sợ mở to hai mắt.


Không thể nào!


Mị lực của cô lớn đến vậy sao? Lớn đến mức khiến nam nhân của cô vừa thấy đã không thể kiềm chế được? !


Đời trước hai người đã quen thân mật với nhau, Vân Thanh Thanh cơ hồ không có phản kháng gì, ngược lại vẻ mặt ngượng ngùng chờ hắn tới gần, để tiện cho hắn hôn mình, cô thậm chí còn chu môi ra phía trước.


Không có cách nào, cô liên tiếp bị hắn chiều hư hai đời, vừa thấy khuôn mặt này của Lâm Triệt thì chân đã mềm xuống, một cái động tác thân mật của hắn cũng sẽ khiến cô không kiềm chế được đáp lại.


"Ngươi đang làm gì vậy?" Lâm Triệt vốn định ngửi mùi của cô, nào ngờ vẻ mặt nàng lại đỏ lên, còn ngậm miệng lại khiến hắn không khỏi giận dữ.


Càng quỷ dị hơn chính là nha đầu này lại đỏ mặt.


Hắn cau mày, nóng nảy muốn chơi đùa với Vân Thanh Thanh.


Lâm Triệt không chút khách khí đưa tay bóp hai má phúng phính bên khóe miệng cô, khiến cô phải mở miệng, lạnh lùng ra lệnh nói: "Há miệng!"


Vân Thanh Thanh không ngờ mặt Lâm Triệt biến sắc, còn xuống tay nặng như vậy, cô cảm giác thịt trên mặt mình bị hắn bóp nát rồi, đau đến chảy cả nước mắt sinh lý.


Cô thầm nghĩ Lâm Triệt dùng sức như vậy phỏng chừng mặt cô đã biến dạng rồi, thảm đến không nỡ nhìn như vậy thì sao hắn còn hôn được nữa......


Khẩu vị của "Độc lang quân" thật sự khó nói hết một lời.


Chờ sau khi cô bị bóp phải mở miệng, Lâm Triệt cúi đầu xuống, lắng nghe hơi thở của cô, sau đó đột nhiên buông tay,


Vân Thanh Thanh bị ném xuống đất, vẻ mặt mộng bức, sao thế? Sao đột nhiên không hôn nữa?


Lông mày Lâm Triệt cau lại, tay nắm thành quyền, đi qua đi lại lẩm bẩm: "Ngươi đã trúng "Thập hương nhuyễn cân tán", vì sao còn nhúc nhích được? Chẳng lẽ là dược lực không đủ?"


Nhìn bộ dáng trầm tư của hắn, Vân Thanh Thanh nhịn không được cúi đầu cười, thầm đoán chủ hệ thống đã giải độc rồi, đương nhiên là cô có thể cử động được.


Lâm Triệt nhìn đám người và con chó nằm gần đó, thật sự không rõ "Thập hương nhuyễn cân tán" xảy ra vấn đề gì, hắn đem ánh mắt dừng lại trên người Vân Thanh Thanh lần nữa, hỏi: "Ngươi là ai?"


Vân Thanh Thanh nằm bò trên mặt đất lần nữa nâng lên đầu, mở to mắt nhìn hắn, cô cũng muốn nói chuyện, nhưng đáng tiếc cô bị câm rồi, hiện tại là một tiểu tiên nữ tĩnh lặng.


Thấy cô không chịu mở miệng, Lâm Triệt nheo mắt, nhịn không được nổi lên đánh giá, đôi mắt tối tăm liếc cô, nói: "Không chịu nói? Hay là ngươi là Đại tiểu thư của Vân gia, sợ ta tiếp tục trả thù ngươi?"


Thật thông minh, ngươi đoán đúng rồi!


Vân Thanh Thanh nhịn không được ở trong lòng vỗ tay cho hắn, nhưng cô không nói được, chỉ có thể liên tiếp gật đầu với hắn.


"Ta không tin." Khóe miệng Lâm Triệt câu lên, tự cho là mình đúng, vạch trần lời nói dối của cô.


Nếu nha đầu trước mắt thật sự là Vân gia Đại tiểu thư, thì đã sợ hắn đến chết rồi. Người đứng đầu Vân gia, cũng chính là phụ thân của Vân Thanh Thanh, tháng trước đã qua đời, hiện giờ đối tượng trả thù của Lâm Triệt, chính là Vân Thanh Thanh.


Nha đầu kia đầu tiên là khiến Thập hương nhuyễn cân tán mất công hiệu, sau đó lại cư xử kì lạ, nếu Vân gia Đại tiểu thư biết hắn là "Độc lang quân" Lâm Triệt, chắc chắn sẽ chủ động lao vào dao hắn mà chết trước, không nghĩ tới nàng đối mặt với tình cảnh thế này lại không có chút sợ hãi não.


Nàng càng tỏ ra mình là Vân gia Đại tiểu thư thì càng không phải.


Lâm Triệt quơ quơ dao: "Ngươi gạt ta, Vân gia Đại tiểu thư chân chính sao có thể tự thừa nhận như thế."


Vân Thanh Thanh: ". . . . . ."


"Ngươi là thế thân Vân gia Đại tiểu thư tìm tới, để ta đoán xem, ngươi là nha hoàn bên người nàng ta?" Lâm Triệt từ nhỏ đã sống trong nghi kỵ ngờ vực, đối với chuyện gì cũng ôm lấy thái độ hoài nghi, biểu hiện dị thường của Vân Thanh Thanh khiến hắn bắt đầu phân tích đánh giá, nói xong cũng khiến Vân Thanh Thanh sững sốt, xém chút nữa tin mình là nha hoàn.


Thấy Vân Thanh Thanh không phản đối cũng không phủ nhận, Lâm Triệt quyết đoán đứng lên, đem dao kề lên cổ cô, ngữ khí đạm mạc: "Đã là nha hoàn, vậy thì cứ tùy tiện giết."


Nếu như lúc này có kẻ khác ở đây, thấy Vân Thanh Thanh trực tiếp bị giết chết, sẽ cảm khái nha hoàn này có đãi ngộ thật tốt, ở trong tay "Độc lang quân" không bị tra tấn đã chết, thật sự là một sự giải thoát hiếm có.


Vân Thanh Thanh đưa tay đẩy con dao ra ngoài.


Lâm triệt nhìn thấy nàng có khát vọng cầu sống, sâu kín thở dài: "Đáng tiếc ngươi không phải Vân gia Đại tiểu thư, nếu ngươi là nàng......"


Nghe thấy thanh âm cực kỳ tiếc hận của hắn, Vân Thanh Thanh ngẩng đầu, chớp chớp mắt to nhìn hắn.


Lâm Triệt bỗng nhiên chống lại tầm mắt kia, đôi mắt đen láy ướt sũng như con nai nhỏ, yếu đuối nhìn hắn, tràn ngập lòng hiếu kỳ, tựa như đang nói với hắn: Nếu ta là Vân gia Đại tiểu thư, ngươi sẽ thế nào?


Vẻ mặt hắn thâm hiểm, không tự giác đem những lời còn lại nói ra: "Trước lưu lại cho ngươi một mạng, sau đó hung hăng tra tấn ngươi, cho ngươi biết cái gì là muốn chết nhưng không thể."


Vân Thanh Thanh nhịn không được tóc gáy dựng thẳng.


Có điều, vừa nghĩ lại thì nếu cô là Vân gia Đại tiểu thư, trước tiên cô có thể sống sót......Chỉ cần có thể bảo toàn mạng nhỏ, mọi chuyện lúc sau cũng dễ dàng.


Nhưng mà một từ "Tra tấn" kia phối hợp với hai chữ "Hung hăng", nghe có chút kỳ quái.


Cái gì gọi là "Hung hăng tra tấn cô". . . . . .


Trong đầu Vân Thanh Thanh không biết sao đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ quái: Trước đây tuổi thọ hắn không còn bao lâu, hai người cũng không dám đùa giỡn quá trớn, Vân Thanh Thanh khó có thể tưởng tượng hình ảnh bị hắn "Hung hăng tra tấn".


Nghĩ nghĩ, Vân Thanh Thanh nhịn không được ngượng ngùng  nở nụ cười, cô hận không thể túm quần hắn kéo xuống, cầu hắn đến tra tấn cô.


Mũi dao Lâm Triệt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, tiểu nha đầu một tay nắm lưỡi dao, hai má phiếm hồng, nhìn hắn bằng ánh mắt kỳ quái, làm cho người ta rất không được tự nhiên.


Mặc dù cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng từ trước đến nay hắn làm việc quyết đoán, bất kể nàng có điều gì cổ quái, trước cứ đe người giết trước.


"Ngươi muốn trách thì hãy trách người của Vân gia." Lâm Triệt chém đến, Vân Thanh Thanh bắt lấy dao nhọn chém trúng tay mình, máu loãng theo bàn tay chảy xuống cổ tay cô.


Dưới lời nói của hắn, cô thiếu chút nữa tin chính mình là  nha hoàn, lúc này tay bị chém trúng ăn đau, cô đột nhiên nhớ đến mình vốn dĩ chính là Vân gia Đại tiểu thư, nha hoàn thế thân của Vân gia rõ ràng là do hắn tự bổ não ra.


"A a a." Cô nắm dao hắn chặn lại, chỉ tay về phía nô bộc gần đó, sau đó chỉ chỉ yết hầu mình.


Câm?


Lâm Triệt dừng một chút.


Vân Thanh Thanh làm một cái thủ ngữ cho hắn, bảo hắn đến chỗ nô bộc bên đó chứng thực, Lâm Triệt đem dao trong tay cô rút ra, đứng dậy đi đến chỗ nô bộc đang nằm bên đó.


Thấy bóng dáng hắn rời đi, Vân Thanh Thanh lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.


Cô thành công, nhân vật phản diện từ trước đến nay tâm tư sâu nặng, để chính hắn tự đi chứng thực mới là biện pháp tốt nhất.


Lâm Triệt nắm lấy một tên nô bộc đang co quắp, nhét vào miệng hắn một viên thuốc, sau khi nô bộc đó yếu ớt tỉnh lại, Lâm Triệt nghiêm mặt, chỉ về hướng Vân Thanh Thanh hỏi: "Nàng có phải Vân gia Đại tiểu thư hay không? Nếu ngươi dám gạt ta, ta liền móc mắt ngươi."


". . . . . . Phải, phải, nàng chính là Vân gia Đại tiểu thư -- Vân Thanh Thanh!" Đối mặt với một kẻ cùng hung cực ác như thế, nô bộc kia nào dám nói dối.


"Nàng ta bị câm à?" Lâm Triệt lại hỏi.


"Không, không có." Người hầu run rẩy đáp.


Sắc mặt Lâm Triệt tối lại, liếc Vân Thanh Thanh một cái, ném nô bộc lại trên đất, hắn hừ lạnh một tiếng, lại nắm một người lên.


Lâm Triệt liên tiếp bắt hơn mười người lại hỏi, tất cả đáp án đều giống nhau.


Trong toàn bộ trang viên, trừ bỏ con chó sắp chết kia, tất cả mọi người đều được hắn "Diệu thủ hồi xuân" cứu sống.


Lâm Triệt quay đầu nhìn về phía Vân Thanh Thanh đang nằm dài trên đất.


Nha đầu này thật sự là Vân gia Đại tiểu thư, nhưng không biết vì sao nàng đột nhiên lại bị câm.


"Ngươi đúng thật là Vân gia Đại tiểu thư." Giọng Lâm Triệt lạnh lùng, thong thả bước trở về, một lần nữa đứng trước mặt Vân Thanh Thanh.


Vân Thanh Thanh thành thật gật đầu, cô đã sớm thừa nhận chính mình là Vân gia Đại tiểu thư, là tự hắn không tin, còn muốn suy đoán lung tung, lúc này bị vả mặt rồi đi.


"Được, tốt lắm." Lâm Triệt cười lạnh một tiếng, sau đó khóe miệng chậm rãi gợi lên.


Hắn vốn nghĩ rằng gia chủ Vân gia, kẻ giúp đỡ Đường gia làm ác đã chết, không nghĩ tới ác có ác báo, cuối cùng hắn vẫn bắt được nữ nhi của Vân gia chủ.


Chuyện này làm hắn rất thích thú.


Làm cho Lâm Triệt đột nhiên sinh ra cảm giác tìm thấy đồ đã mất, hắn bắt lấy vạt áo Vân Thanh Thanh, nhấc cô từ trên mặt đất lên, nhìn chằm chằm cô, thâm độc nói:


"Phụ thân ngươi nợ Lâm gia, vậy thì ngươi đến trả."

Bình Luận (0)
Comment