[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 54

Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Phòng trong cùng của thuyền hoa, Vân Thanh Thanh yên lặng ngồi đó, người ta cho cô ăn điểm tâm cô liền ăn điểm tâm, người ta cho cô uống trà cô liền uống trà.


Cô ngoan ngoãn an phận như thế, không giống như bị bán đến thuyền hoa làm ngựa gầy, mà giống như tới để làm khách hơn.


Trên mặt nam nhân lộ vẻ nghi hoặc, trong lòng khó tránh khỏi hoài nghi sau lưng Vân Thanh Thanh có người chống lưng.


Có điều vừa nghĩ lại, hắn lại cảm thấy không có khả năng lắm, y phục và trang sức trên người Vân Thanh Thanh đều rất bình thường, hơn nữa nàng lại còn là một người câm, cho dù nàng xuất thân từ gia đình khá giả, người nhà của nàng cũng chỉ xem nàng như con ghẻ.


Ngựa gầy Dương Châu mặc dù chú trọng việc buôn bán tự nguyện, nhưng những chuyện lén lút bắt người cũng không phải không có, vốn dĩ nam nhân không có ý định tiếp chuyện làm ăn lần này với Lệ nương, nhưng xem ở Vân Thanh Thanh là người câm, nên hắn liền chấp nhận.


Nhìn Vân Thanh Thanh nhấm nháp đồ ăn vặt, nam nhân chỉ về phía cô, nói với tú bà ở phía sau: "Nữ nhân câm này, ngươi cảm thấy nên dưỡng cô ấy thành cô nương đẳng cấp nào."


"Tướng mạo Vân cô nương xinh đẹp, tương xứng với cô nương hạng nhất, đáng tiếc lại không thể nói được, thực sự đáng tiếc, nô cho rằng, chỉ có thể bồi dưỡng đến hạng ba." Tú bà giảo hoạt liếc Vân Thanh Thanh từ đầu tới chân, cười nói.


Hàng năm thuyền hoa sẽ mua hơn trăm cô nương về làm "Ngựa gầy", dạy các nàng học tập các loại kỹ năng, chờ sau khi các cô nương trưởng thành, sẽ bán các nàng cho những người giàu có hoặc bán vào Sở quán Tần lâu.(*)


(*)Sở quán Tần lâu: chỉ nơi kỹ viện.


Dĩ nhiên là "Ngựa gầy" cũng chia thành nhiều đẳng cấp, ngựa gầy hạng nhất từ nhỏ đã được truyền thụ cầm kỳ thi họa, sau khi lớn lên còn tinh thông những thứ này hơn các tiểu thư thế gia, giá lưu động của ngựa gầy hạng nhất là cao nhất, thậm chí có thể lên đến hàng chục vạn; ngựa gầy hạng hai chỉ cần biết chữ, gảy đàn, biết quản lý sổ sách, sau khi lớn lên gả cho thương nhân làm thiếp, bởi vậy giá cả không cao không thấp, khoảng chừng một nghìn năm trăm lượng, ngựa gầy hạng ba không cần biết chữ, bình thường học một chút thêu thùa, nấu nướng, gả cho nhà nghèo làm vợ, giá cả cũng vừa phải nhất, ước chừng năm trăm lượng.


Nghe vậy, nam nhân lắc đầu một cái, cười nhạo nói: "Để Vân cô nương đi làm cô nương hạng ba? Cô nương hạng ba chúng ta còn thiếu sao, thiếu một chút ngân lượng ấy à?"


"Vậy, vậy ý của ngài là . . . . ." Tú bà nhất thời nắm được suy nghĩ của nam nhân, Vân Thanh Thanh không thể nói được, không thể làm cô nương hạng hai giúp thương nhân quản việc nhà, nhưng nếu để nàng làm cô nương hạng nhất, thì một ca khúc nàng ấy cũng không hát được.


"A, ngươi làm trên thuyền hoa nhiều năm như vậy, ánh mắt vẫn không có tiến bộ." Nam nhân trách mắng, híp mắt lại, "Ngươi nhìn tư thái này của nàng, dáng dấp này, rõ là một mầm non tốt làm cô nương hạng nhất. Nàng không thể nói chuyện thì có gì quan trọng, những quan to quý nhân kia vốn cũng không ưa nữ nhân nói nhiều, giống như nàng ta thế này, học nhiều công phu hầu hạ một chút, chẳng phải là càng được người ta yêu thích sao?"


Tú bà vội cười trả lời: "Vâng vâng vâng, thiếu chủ dạy rất phải."


Nam nhân lại liếc nhìn Vân Thanh Thanh một chút, khá tiếc nuối nói: "Thiếu sót duy nhất của nàng chính là chân lớn, bây giờ có quấn lại e là cũng vô dụng, ngựa gầy của chúng ta chưa bao giờ có chân lớn như nàng. . . . . . Có điều, chân lớn cũng không phải trở ngại gì, lại khiến nàng có vẻ tự nhiên hơn."


Nếu bọn họ gặp được Vân Thanh Thanh sớm một chút, e là giá bán Vân Thanh Thanh còn cao hơn Lệ nương. Tuy Lệ nương là đầu bảng thuyền hoa Dương Châu, nhưng từ nhỏ nàng ta có tư chất cao, được tâng bốc từ nhỏ, lớn lên liền quen thói không coi ai ra gì, vậy nên Lệ nương cao nhất cũng chỉ có thể gả cho quan lớn quý nhân trong vùng làm thiếp.


Đây cũng là lý do chủ thuyền hoa đồng ý bán Lệ nương bán giá một vạn lượng.


Nam nhân trong thiên hạ xấu xa như quạ đen, bọn họ vừa thích nữ nhân toàn tâm toàn ý ỷ lại vào mình, rồi lại không thích nữ nhân thấp kém, mắt cao hơn đầu, còn nữ nhân đối phó với nam nhân đúng mực, rất khó có thể bắt bí.


"Chỉ có nữ nhân như Vân cô nương, biết tiến biết lùi mới có thể chinh phục được nam nhân quan cao chức trọng ở kinh thành."


Nhìn Vân Thanh Thanh ăn điểm tâm, nam nhân nâng cằm, bên trong ánh mắt đầy sự tham lam.


Nghe thấy lời này, Vân Thanh Thanh suýt chút nữa nghẹn điểm tâm chết.


"Ký chủ, vị chủ thuyền hoa này tuy làm nhiều việc ác nhưng ánh mắt vẫn rất chuẩn đấy." Tiểu hệ thống cười hì hì nói.


Nhớ năm đó, Vân Thanh Thanh không chỉ ở thế giới thứ nhất chinh phục Lục Triệt, ở thế giới thứ hai còn giúp Triệu Triệt ngồi lên ngôi vị thái tử, cấp bậc của hai vị nhân vật phản diện còn cao hơn bọn họ nhiều.


Chủ thuyển hoa nói Vân Thanh Thanh có thể chinh phục quan cao chức trọng ở kinh thành, cũng không thể nói không đúng.


"Hắn nuôi ngựa gầy nhiều rồi, có thể là. . . . . . Nuôi ra kinh nghiệm đi." Vân Thanh Thanh nhấp một ngụm trà, đem điểm tâm nuốt xuống, nói chuyện với tiểu hệ thống.


"Dẫn Vân cô nương đi đi, để các sư phụ dạy dỗ." Nam nhân ra lệnh cho tú bà, hắn không thể chờ được muốn biết sau khi Vân Thanh Thanh học xong sẽ có kết quả thế nào.


Bây giờ toàn bộ thành Dương Châu, tuy nói nữ tử nổi danh ở khắp nơi, nhưng đã lâu chưa xuất hiện nữ nhân có thể náo động một đất nước.


Hắn cười híp mắt, thầm nghĩ lần này hắn nhất định có thể lợi dụng Vân Thanh Thanh, ở Dương Châu đánh một trận trở mình.


~TRUYỆN CHỈ ĐƯỢC ĐĂNG TRÊN WATTPAD CỦA THU_NHO_BAY_MAU~


Tú bà đưa Vân Thanh Thanh đến một gian phòng nhỏ, căn dặn cô một vài quy củ trên thuyền hoa.


Chiếc thuyền hoa này cũng không phải thuyền hoa lớn nhất của bọn họ, mà là một chiếc thuyền hoa nhỏ tiện để di chuyển.


Bên trong thuyền hoa, không gian mỗi phòng đều rất nhỏ hẹp, Vân Thanh Thanh thoáng giơ tay liền đụng phải nóc thuyền.


"Ngươi đợi ở đây trước, lát nữa sẽ có sư phụ đến dạy ngươi viết chữ." Sắp xếp ổn thỏa xong, tú bà nói.


Vân Thanh Thanh gật đầu, chuyện tốt thế này cô coi như là học thư pháp miễn phí đi.


Học viết chữ khoảng chừng hai canh giờ, trời đã tối đen.


Vân Thanh Thanh viện cớ hóng gió, lặng lẽ thò đầu ra khỏi thuyền hoa xem xét, phát hiện bọn họ đã rời khỏi Châu Trang trấn.


"Sao Lâm Triệt còn chưa đuổi tới đây?" Vân Thanh Thanh sờ vai và ống tay áo, hỏi, "Chẳng lẽ hương truy tung trên người ta mất rồi sao?"


Vì sợ Vân Thanh Thanh lạc đường nên Lâm Triệt vẫn rắc hương tuy tung trên người cô.


Ban đầu lúc ở khách điếm, Lâm Triệt luôn cố tình hay vô tình rắc hương truy tung lên túi gói thức ăn, y phục, khăn mặt, sau khi hai người đến với nhau, Lâm Triệt vẫn theo thói quen không đổi, trực tiếp rắc hương truy tung vào xà phòng giặt quần áo của cô, khiến cho Đường Vân Thanh lần nào cũng phàn nàn mùi son phấn trên người cô quá nhiều.


"Yên tâm đi, mùi trên người cô nồng nặc lắm, sắp xông chết ta rồi." Tiểu hệ thống nói.


Vân Thanh Thanh mỗi ngày bị rắc hương truy tung nên căn bản không ngửi thấy, nhưng thực ra cô đã tỏa hương khắp mười dặm rồi.


Mỗi lần thấy Lâm Triệt rắc hương truy tung như thế, tiểu hệ thống cũng không nhịn được hoài nghi hắn là muốn ướp Vân Thanh Thanh thành món kho, lại thêm vào một chút hoa hồi, nhất định là càng ngon.


Tú bà đã chuẩn bị chăn đệm cho Vân Thanh Thanh, Vân Thanh Thanh hóng gió xong liền trở về phòng ngủ.


Chẳng qua bao lâu cô đã tiến vào mộng đẹp.


Bởi thuyền hoa ở trên nước, thời điểm nằm xuống Vân Thanh Thanh có thể cảm nhận được cảm giác lên xuống chập trùng, cẩn thận lắng nghe, bên tai còn có tiếng nước nhẹ nhàng, khiến người ta cảm thấy rất dễ chịu.


Trong thuyền hoa, Vân Thanh Thanh mơ một giấc mộng đẹp, ở trong mơ, cô biến thành tân nương, tân lang chính là Lâm Triệt.


Lâm Triệt mặc một thân lễ phục đỏ thẫm thêu chỉ vàng, màu đỏ làm phai đi vẻ u buồn trên mặt hắn, khiến hắn càng thêm phong lưu phóng khoáng.


Cùng cô bái thiên địa xong, Lâm Triệt không chờ được mà kéo cô vào động phòng, kết quả hai người mới vừa vào động phòng, khung cảnh đột nhiên thay đổi, biến thành mật thất luyện độc quen thuộc.


Trong phòng luyện độc âm u quỷ dị, Lâm Triệt ôm cô, lần nữa đưa cô đến bàn dài đầy chai lọ rồi đẩy cô xuống, cười tà nói: "Phu nhân, ở phòng luyện độc động phòng, nàng có hài lòng không?"


Không ngờ cuối cùng mình vẫn không thể trốn khỏi mật thất luyện độc, Vân Thanh Thanh kinh hãi biến sắc la lên: "Không muốn ah --! ! !"


"Thanh Thanh? Nàng tỉnh lại đi!"


Ngay lúc Vân Thanh Thanh chìm đắm trong ác mộng, bỗng nhiên có người bắt lấy cổ tay cô.


Âm thanh giống hệt nam nhân trong mộng, Vân Thanh Thanh sợ đến cả người run rẩy, trong nháy mắt tránh thoát khỏi tay hắn, không ngừng thu người vào trong góc.


"Thanh Thanh, là ta." Lâm Triệt ngồi xổm trong buồng nhỏ, hai tay vẫn duy trì tư thế ôm cô.


Thấy Vân Thanh Thanh sợ hắn, vẻ mặt Lâm Triệt trong chớp mắt cứng đờ.


Vân Thanh Thanh ôm chăn, trốn ở góc phòng run rẩy một hồi mới chậm rãi hồi thần.


Hóa ra mọi thứ vừa rồi chỉ là ác mộng.


Vân Thanh Thanh thở dài một hơi.


Cô lại hít sâu hai hơi, từ từ trấn tĩnh lại tâm trạng của mình.


Lâm Triệt thấy Vân Thanh Thanh vẫn cứ hoảng sợ không ngớt, cho rằng cô bị chủ thuyền hoa ngược đãi, hắn cố gắng mỉm cười, khiến vẻ mặt mình nhìn ôn hòa vô hại, ôn nhu nói với cô: "Nàng mau tới đây, ta mang nàng đi."


Xác nhận Lâm Triệt trước mặt là Lâm Triệt chân chính, Vân Thanh Thanh gật gật đầu, bật dậy nhào vào lòng hắn.


Lâm Triệt bị cô nhào vào lòng, rốt cuộc cũng yên tâm.


Hắn vỗ vỗ sau gáy an ủi cô, chờ hô hấp Vân Thanh Thanh triệt để ổn định lại, lúc này hắn mới cẩn thận ôm cô bế lên.


Cửa phòng được Lâm Triệt mở ra, Vân Thanh Thanh vừa cúi đầu nhìn đã thấy những người trông coi cô lúc này toàn bộ đều ngã trên mặt đất, đôi mắt mở to, trong miệng không ngừng phun ra bọt trắng.


Biểu hiện trúng độc của họ giống Vân gia sơn trang năm đó như đúc.


Là Thập Hương Nhuyễn Cân Tán.


Lâm Triệt bế Vân Thanh Thanh lên thuyền đánh cá bên cạnh, đi vào lều nhỏ trên thuyền cá.


Bên trong lều có lót đệm chăn dày, Lâm Triệt thay cô đắp chăn xong xuôi, cúi đầu hôn một cái lên khóe miệng cô, nói: "Nàng ở đây chờ ta, ta qua đó xử lý thuyền hoa."


Vân Thanh Thanh đưa tay kéo tay áo hắn, hỏi: Xử lý như thế nào?


Lâm Triệt cười nhạt, xoa xoa đầu cô.


Hắn che giấu vẻ mặt rất tốt, trong ánh mắt cơ hồ hoàn toàn không nhìn thấy sát ý, ôn nhu nói: "Ta qua tiện tay xử lý một phen, nàng đừng bận tâm, nhanh ngủ đi."


". . . . . . Sao ta cảm thấy hắn lại muốn đi chém người." Nhìn biểu hiện quá mức bình tĩnh của hắn, Vân Thanh Thanh không khỏi cảm thấy sợ hãi, nói với tiểu hệ thống.


"Ta sẽ không qua đó xem đâu, ta sợ sẽ gặp phải ác mộng." Tiểu hệ thống nuốt một ngụm nước bọt, giá trị hắc hóa của nhân vật phản diện bây giờ đang là 99, cách 100 chỉ có một bước, tiểu hệ thống cũng không muốn xem hiện trường giết người quy mô lớn.


Vân Thanh Thanh nghĩ một hồi, lại mò lên tay hắn, viết chữ vào lòng bàn tay hắn: Đừng giết. . . . . . Giết quá nhiều người.


Nụ cười trên mặt Lâm Triệt càng lớn, hắn lại cúi đầu hôn cô một hồi, nói: "Nàng lúc nào cũng lương thiện như vậy, ta đáp ứng nàng."


Sau khi nói xong, hắn liền xốc mành trên thuyền cá lên, một lần nữa nhảy sang thuyền hoa.


Tính toán hắn đã vào trong rồi, Vân Thanh Thanh từ trong chăn bò ra ngoài, vén rèm lên một góc, lén lút xem phương hướng sát vách.


Qua hồi lâu, trên thuyền hoa mới truyền đến vài tiếng hét yếu ớt, hình như là tiếng của chủ thuyền hoa.


"Hắn chỉ cần giết mỗi chủ thuyền hoa thôi." Vân Thanh Thanh vỗ vỗ ngực mình, tuy thuyền hoa buôn bán ngựa gầy không phải người tốt, nhưng cô không muốn Lâm Triệt phải đại khai sát giới.


Sau đó lại là vài tiếng "đùng đùng đùng", giữa lúc Vân Thanh Thanh giục tiểu hệ thống qua nhìn, Lâm Triệt bỗng nhiên xuất hiện ở mũi tàu thuyền hoa.


Hắn nhẹ nhàng nhảy về thuyền cá, cau mày với Vân Thanh Thanh đang vén rèm lên nhìn ra ngoài: "Sao nàng không ngủ đi?"


Vân Thanh Thanh dựa vào ánh đèn lồng mờ mịt trên thuyền cá, híp mắt, tỉ mỉ đánh giá hắn.


Trên người hắn không dính một vết máu nào, sạch sẽ giống như là vừa ra ngoài tản bộ trở về.


Vân Thanh Thanh nhất thời yên lòng, le lưỡi với hắn.


Lâm Triệt bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay đẩy đầu cô, nói: "Đừng nghịch, mau vào đi, bên ngoài gió lớn."


Vân Thanh Thanh bị hắn đẩy vào, không thể làm gì khác hơn là trở về trong chăn đệm.


Lâm Triệt theo cô một đường đi vào, một lát sau, Vân Thanh Thanh phát hiện thuyền đánh cá tự động di chuyển.


Cô kinh ngạc trợn to mắt, lại muốn chui ra xem xem, Lâm Triệt thuận lợi ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Đuôi tàu có người chèo thuyền."


Sợ Vân Thanh Thanh lại bận tâm không đâu, hắn lại bồi thêm một câu: "Người đánh cá là người của ta, hắn sẽ không đem việc đêm nay nói ra."


Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút, tiểu hệ thống nói: "Đuôi tàu xác thực có một người đánh cá, ánh sáng quá mờ, cô không nhìn thấy mà thôi."


"Vậy trên thuyền hoa đến cùng đã xảy ra chuyện gì?" Vân Thanh Thanh thực sự hiếu kỳ Lâm Triệt vừa mới làm gì.


Cô mới vừa hỏi xong, tiểu hệ thống đột nhiên hô to: "Ký chủ, thuyền hoa chìm!"


Dưới thiên nhãn của tiểu hệ thống, thuyền hoa bắt Vân Thanh Thanh lúc này đang từ từ chìm xuống nước.


Lúc Lâm Triệt vừa mới nhảy lên thuyền, bọn họ không nhìn thấy bề ngoài thuyền hoa có bất kỳ biến hóa gì, có thể là chờ sau khi bọn họ cách xa thuyền hoa mười mét, tiểu hệ thống lúc này mới nhận ra có điều gì đó không đúng.


Vân Thanh Thanh nói thầm một câu: ". . . . . . Đây là một dấu vết cũng không lưu lại."


Lúc này hai người họ đang ôm nhau, cùng lắc lư theo nhịp thuyền, Lâm Triệt một tay ôm eo Vân Thanh Thanh, một tay vỗ về sau gáy cô.


Hắn cực kỳ dịu dàng nói với cô: "Lần sau, ngoại trừ ta ra, nàng không được cùng người khác ra ngoài, được chứ?"


Vân Thanh Thanh vừa mới biết được hắn đục thủng thuyền hoa, rùng mình, nào dám không nghe hắn, không khỏi gật đầu như giã tỏi.


"Ngoan." Hắn cúi đầu, hôn trán cô.


Vân Thanh Thanh vẫn như cũ cúi đầu, trên đỉnh đầu nơi cô không nhìn thấy, ánh mắt Lâm Triệt hiện ra tia tàn nhẫn.


Nghe tiếng nước chảy bên ngoài thuyền đánh cá, khóe miệng Lâm Triệt khẽ nhếch lên quỷ dị.


Vân Thanh Thanh không hy vọng hắn giết quá nhiều người, vậy hắn sẽ không giết.


Người trên thuyền hoa có thể thoát được hay không, vậy thì phải xem mệnh của bọn họ rồi.

Bình Luận (0)
Comment