[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 62

Edit by: Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Vân Thanh Thanh không thấy lời khai mình lấy được từ chỗ Đường Nhị lão gia ở đâu cả.

Tới tối, cô đợi Lâm Triệt trở về, Lâm Triệt nói hắn đã đem lời khai giao cho Ngự Sử đại phu.

Vân Thanh Thanh không khỏi khiếp sợ, tốc độ làm việc của nam nhân nhà cô nhanh quá, hắn đã âm thầm sắp xếp xong xuôi mọi chuyện rồi!

Nhìn dáng vẻ ngớ ra của cô, Lâm Triệt đưa tay nhéo má cô, híp mắt cười nói: "Mọi chuyện đều có ta lo rồi."

Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, lại thần thần bí bí, khiến người ta hết sức tò mò đến cùng hôm nay hắn đi ra ngoài làm chuyện gì.

Vân Thanh Thanh nói thầm trong lòng, trong đầu lại hỏi tiểu hệ thống: "Tiểu hệ thống, mi nói xem đến cùng là hắn muốn làm gì?"

". . . . . . Muốn băm nát toàn bộ Đường gia?" Tiểu hệ thống nhét vào trong miệng nhét một viên kẹo hồ lô.

Vân Thanh Thanh nhất thời nghẹn họng, lấy tính cách của Lâm Triệt, đây cũng không phải không có khả năng. . . . . .

Đoán không ra mục đích thật sự của hắn, cởi chuông phải do người buộc chuông, cô vẫn là quyết định tiếp tục hỏi Lâm Triệt.

-- Chàng sẽ giết nhiều người lắm sao?

Sự tình này liên quan đến việc có thể bảo vệ được vị diện hay không, Vân Thanh Thanh kéo tay hắn, liều mạng làm nũng bán manh với hắn, muốn  dụ hắn nói ra.

Lâm Triệt cụp mắt nhìn cô, nghiêng đầu ra hiệu cô chủ động dựa vào.

Vân Thanh Thanh nhanh chóng nhón chân lên, hôn lên mặt hắn một cái.

Đuôi mắt Lâm Triệt cong lên, cười nói: "Nàng yên tâm, ta chỉ đích thân giết hai người Đường Viễn Trình và Đường Viễn Chinh."

Đường Viễn Trình, từng đảm đương mọi chuyện của Đường gia, đứng hàng thứ lão đại, mà Đường Viễn Chinh, chính là Đường Nhị lão gia đang bị nhốt trong địa lao.

Vân Thanh Thanh lại tiếp tục hỏi: Vậy những người khác thì sao?

"Những người khác? Đợi Hoàng đế quyết định đi." Lâm Triệt kéo cô vào lòng, thấp giọng nói, "Ta làm như vậy, nàng thấy có ổn không?"

Hắn nhẹ nhàng mấy câu nói đã khai báo xong tất cả mọi chuyện, sau khi nghe xong, Vân Thanh Thanh kích động không thôi.

Hắn đây là. . . . . . Từ bỏ tự mình báo thù rồi hả?

"Ta không phải đang nằm mơ đó chứ, độc y vậy mà lại buông bỏ kế hoạch tự mình báo thù sao?" Vân Thanh Thanh không tin được hỏi tiểu hệ thống.

". . . . . . Phải, là thật." Nhìn giá trị hắc hoá của Lâm Triệt đang chầm chậm giảm xuống, tiểu hệ thống cũng phi thường khiếp sợ.

Thế giới này, Lâm Triệt thế mà lại không hắc hóa.

Lâm Triệt cúi đầu, hôn lên trán cô, sâu kín nói: "Nếu như Hoàng đế không chịu cho Lâm gia một công đạo, vậy thì chớ có trách ta lòng dạ độc ác."

Từng ấy năm tới nay, hắn đi khắp đại giang nam bắc, không chỉ để thu về sản nghiệp của Lâm gia mà còn mang nhiệm vụ trọng yếu trong người, chính là thu thập tội chứng phạm tội của Đường gia.

Chỉ những chứng cứ lẻ tẻ gộp lại thôi cũng đã đầy một túi rồi.

Đây cũng chính là lý do vì sao Lâm Triệt tự mình đi bái phỏng Ngự Sử đại phu, bởi vì chứng cứ hắn thu thập quá nhiều, hắn sợ một mình Vân Thanh Thanh cầm không nổi.

Tiêu hoá thông tin xong, Vân Thanh Thanh rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần.

Ý tứ của Lâm Triệt rất rõ ràng, nếu như Hoàng đế phán quyết bất công, Lâm Triệt sẽ tự mình động thủ. Hoàng đế tha một, hắn sẽ giết một, hắn tuyệt đối sẽ không buông tha bất kỳ kẻ nào có tội.

"Nàng thấy có ổn không?" Lâm Triệt hỏi lại cô lần nữa.

Được, được, được chứ, hắn không đi giết nhiều người, thực sự không thể nào tốt hơn được nữa.

Vân Thanh Thanh nơi nào còn dám ý kiến, cô nhanh chóng vươn lên, ôm cổ hắn, hôn lên mặt hắn mấy cái.

Lâm Triệt đã đưa Ngự Sử đại phu rất nhiều chứng cứ, nếu như ngay cả chứng cứ Lâm Triệt đưa cũng vô dụng, thì nhất định là Hoàng đế đang bất công Đường gia, bạc đãi Lâm gia, vậy thì cô cũng không có bất cứ lí do gì phải ngăn cản Lâm Triệt cả.

Khúc mắc cả đời Lâm Triệt là vụ án của Lâm gia, nếu thật sự không có cách nào lật lại án, Vân Thanh Thanh nguyện ý cùng hắn đối mặt với kết quả vị diện bị sụp đổ.

Sau khi thông suốt rồi, ngày tháng sau đó của Vân Thanh Thanh đều trôi qua rất tốt, mỗi ngày cô đều ở lì trong nhà, lúc rảnh rỗi thì xem sách thuốc giết thời gian, hoặc là tìm Đường Vân Thanh tán gẫu vài câu.

Tháng ngày trôi qua rất nhanh, đến lúc trời trở thu, Lâm Triệt rốt cục cũng chờ được đáp án mình muốn.

Cuối cùng Lâm gia cũng được giải oan, Đường gia cũng vì vậy mà trả giá nặng nề.

Từ lúc ban đầu thu thập chứng cứ, đến khi điều tra cẩn thận, trải qua ba lần hội thẩm, tất cả việc ác Đường gia làm ra đều được chiêu cáo thiên hạ.

Mặc dù vị tân đế này có tâm thiên vị Đường gia, nhưng cũng hữu tâm vô lực, dù sao thì chứng cứ xác thực, hắn cũng không muốn mang danh là một tên hôn quân.

Tấu chương của quần thần như pháo hoa đến tay hoàng đế, trong tiếng lên án phê phán của mọi người, Hoàng đế sai người đem toàn bộ chủ mưu một lưới bắt hết.

Cha của Đường Vân Thanh là Đường tứ lão gia, chuyện xảy ra khi ông ta còn trẻ, không làm ra chuyện ác gì, cuối cùng bị lưu đày, những người còn lại của Đường gia thì còn chờ dựa theo tuyên án chịu tội, nên tịch biên thì tịch biên, nên lưu đày thì lưu đày.

Đường Vân Thanh ở căn cứ điểm bí mật biết được kết cục của Đường gia, suýt chút nữa bị dọa ngất đi.

Hai chân Đường Vân Thanh như nhũn ra, tay vịn lan can run rẩy, hắn nhìn về phía Lâm Triệt một mặt bình tĩnh đứng trước mặt mình, hỏi: "Lâm huynh. . . . . . Có phải huynh đã sớm biết ta là người của Đường gia?"

Lâm Triệt không chút do dự gật đầu, trầm giọng trả lời: "Phải."

Sau khi Đường Vân Thanh tới "Bụi Mộc Đường", Lâm Triệt chỉ tốn thời gian mấy ngày đã phái người điều tra xong thân phận của hắn.

Từ trước đến nay Lâm Triệt là một người đa nghi, sao hắn có thể cho phép một kẻ không rõ lai lịch ở lại nhà mình?

Sau khi biết được thân phận của Đường Vân Thanh, hắn liền bắt đầu mưu tính làm sao để lợi dụng Đường Vân Thanh làm con tin, bắt đầu từ Đường gia gia chủ, từng chút từng chút lợi dụng Đường Vân Thanh tiêu diệt Đường gia.

Nhưng về sau, Đường Vân Thanh dường như khác hẳn những người  của Đường gia sao với tưởng tượng của hắn, Lâm Triệt cũng không nghĩ qua việc này nữa.

"Phụ thân huynh ba ngày sau sẽ khởi hành." Lâm Triệt mặt không cảm xúc, chỉ về phía gian phòng Ngô bá ở, "Ngô bá có lòng tốt chuẩn bị đồ dùng cho phụ thân huynh, tự huynh nhớ tới lấy."

Sau khi nói xong, Lâm Triệt nhẹ nhõm rời đi.

Nhìn bóng lưng Lâm Triệt, Đường Vân Thanh khịt khịt mũi, không tiếng động nói với hắn một câu "Cảm tạ."

Chờ sau khi xử lý xong hết tất cả mọi việc, không giống Đường Vân Thanh phải trở về tiễn Đường tứ lão gia, Vân Thanh Thanh liền kéo Lâm Triệt trở về Châu Trang trấn.

Sông Bạch Hiện dưới ánh trời chiều, có một chiếc thuyền đánh cá đang lênh đênh trên mặt hồ vàng rực

"Tại sao không ở lại Dương Châu?" Lâm Triệt nắm tay Vân Thanh Thanh, hỏi, "Ta còn tưởng rằng nàng thích náo nhiệt, không ngờ nàng lại thích nơi này hơn."

Ánh mặt trời sưởi ấm toàn thân người ta ấm áp, Vân Thanh Thanh vươn người một cái, từ trong không gian hệ thống lấy ra một bức tranh, mở ra trước mặt hắn.

Trên bức tranh vẽ một thiếu nữ, gương mặt hết sức quen thuộc, sắc mặt Lâm Triệt bỗng thay đổi, trong mắt hiện lên sự ghen tuông.

Hắn cầm lấy bức tranh, giơ tay muốn xé, trong đôi mắt u ám dâng lên cuồn cuộn sóng ngầm: "Người nào vẽ cho nàng?"

Tuy rằng người trong tranh không có động tĩnh, nhưng chỉ cần là người có học, liền có thể nhìn ra, người vẽ tranh đối với nữ nhân trong tranh tràn đầy tình ý.

Nhìn dáng vẻ giấm tinh trên người Lâm Triệt, Vân Thanh Thanh nhếch miệng cười.

Bức tranh này là đạo cụ hệ thống, gió thổi không rách, lửa thiêu không hỏng, Lâm Triệt muốn xé thật sự có chút khó.

"Nàng. . . . . . Đừng cho là ta không dám xé." Lâm Triệt giả vờ uy hiếp.

Thấy Vân Thanh Thanh vẫn cứ không trả lời, hắn không khỏi lên cơn tức giận, hắn thoáng giật giật đầu ngón tay muốn xé rách góc tranh, nhưng trước sau lại không xuống tay được.

Dù sao, thiếu nữ trên tranh, chính là nàng. . . . . .

Vân Thanh Thanh lòng tràn đầy vui sướng thưởng thức xong vẻ mặt của hắn, kéo tay hắn nói: Chàng vẽ.

Lâm Triệt không hiểu, lần nữa mở ra, tỉ mỉ nhìn gương mặt của người trong bức họa.

Mỗi một nét bút, mỗi một góc cạnh của bức tranh đều chứa đựng hết thảy những tình cảm sâu lắng giống hệt hắn, tựa hồ như khắc sâu vào trong linh hồn hắn, vĩnh viễn không bao giờ biến mất.

Tim hắn nhảy lên từng nhịp tiết tấu trùng hợp, những ký ức kia từ từ hiện lên trong đầu hắn, nhìn thiếu nữ trên tranh, trước mắt hắn dăng kín một tầng hơi nước.

"Ta. . . . . . Nhớ ra rồi."

Những câu hát rộn ràng của ngư dân đánh cá vẫn còn tiếp tục, dưới ánh mặt trời ấm áp ngày thu, thuyền đánh cá lênh đênh đi về phương xa.

Lúc Vân Thanh Thanh tỉnh lại, cô đang nằm trên một chiếc giường kiểu cổ  cực kỳ khoa trương, bên trên phủ một tấm chăn lông trắng muốt.

Chiếc giường rộng tới năm mét, bốn phía treo rèm che đính thạch anh, Vân Thanh Thanh mới vừa mở mắt ra, liền cảm thấy khoé mắt đau nhói.

Trên người cô mặc một chiếc váy ngủ xẻ cao, lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp, đưa tay sờ thử, cô cảm thấy máu mũi mình cũng sắp chảy ra rồi.

"Tiểu hệ thống?" Vân Thanh Thanh hắng giọng một cái, lên tiếng hỏi.

Nghe được thanh âm xa lạ mà quen thuộc của chính mình, Vân Thanh Thanh cảm động đến rơi nước mắt, thế giới này, cô rốt cuộc cũng có thể nói được rồi.

"Ký chủ, ta tới rồi!"

Tiểu hệ thống chui từ trong không gian hệ thống ra, cười hắc hắc với cô: "Ký chủ, nhiệm vụ của thế giới trước được xét cấp bậc SSS đó! Là cấp bậc nhiệm vụ cao cấp nhất, ký chủ của ta quá lợi hại!"

Trong thế giới trước, Vân Thanh Thanh cùng Lâm Triệt đem chi nhánh của "Bụi Mộc Đường" mở khắp cả nước, hơn nữa có Đường Vân Thanh tọa trấn, bọn họ cứu được vô số bách tính.

"Lâm Triệt." Vân Thanh Thanh xoa xoa mi tâm mình, lần này chết rồi không ở lại trạm trung chuyển mà là đi thẳng tới một thế giới khác, không trải qua xử lý cảm tình, hiện tại trong đầu cô rất loạn, tình cảm chỉ toàn dành cho Lâm Triệt.

"Sao ta lại chết trước? Chủ hệ thống đang giở trò sao?" Vân Thanh Thanh hồi tưởng lại hình ảnh cuối cùng của thế giới trước, quay qua than thở với tiểu hệ thống.

Cô đang yên đang lành ngồi trong nhà ăn vặt, kết quả không cẩn thận bị nghẹn quả mơ, cô tự làm mình nghẹn chết. . . . . . Lâm đại phu cũng không cứu được cái loại chết này.

Đây quả thực là sỉ nhục một đời của Lâm đại phu.

"Chủ hệ thống cho hắn tuổi thọ giả thiết là 100 tuổi, vậy nên hẳn là cô phải chết trước." Tiểu hệ thống nói, chủ hệ thống kéo dài tuổi thọ của Lâm Triệt hạn mức đến tối đa 100 tuổi, nhưng lại không kéo cho Vân Thanh Thanh đến 100 tuổi, tố chất thân thể cô vốn đã như thế, còn tự tìm đường chết, tự làm chết chính mình, thì có thể có biện pháp gì?

"Cô nói cô răng đều đã rụng hết rồi, còn tham ăn cái quỷ gì!" Tiểu hệ thống đỡ trán, cực kỳ bất đắc dĩ.

Mặt già Vân Thanh Thanh đỏ ửng, cô còn chưa kịp cùng Lâm Triệt chào hỏi, chính mình đã chết trước, chắc hắn sẽ khó chịu lắm đúng không?

"Vậy hắn cuối cùng thế nào rồi?" Vân Thanh Thanh có chút bất an hỏi.

"Chôn cô xong, hắn liền uống thuốc độc tự sát." Tiểu hệ thống nói, Lâm Triệt chết rất phù hợp với thiết lập độc y của hắn.

Sau khi nghe xong, lòng Vân Thanh Thanh có chút trống rỗng.

Sau này nếu như Lâm Triệt nhớ lại chuyện này, nhất định sẽ muốn bóp chết cô. . . . . .

Có điều, Vân Thanh Thanh buồn bực một hồi, liền điều chỉnh tâm tình của mình. Cô chết thì cũng đã chết rồi, vậy cũng chỉ có thể tiếp tục đối mặt với hiện thực.

Dù sao đi nữa, trong thế giới này, cô vẫn có thể tiếp tục gặp nhân vật phản diện!

"Đúng rồi, ký chủ." Tiểu hệ thống móc ra một quyển sổ tay hệ thống mới, "Người xuyên qua nhận được cấp bậc SSS sẽ có thể lựa chọn tiếp tục ở lại một thế giới nào đó, chủ hệ thống còn phát thêm phúc lợi, giúp cô kéo dài sinh mệnh của nhân vật phản diện đến giá trị cao nhất."

Điều kiện tiên quyết là chính mình đừng tự tìm đường chết.

"Thật sự?" Ánh mắt Vân Thanh Thanh sáng lên, duỗi ba ngón tay bắt đầu lựa chọn, cô nên trở lại thế giới thứ nhất tìm Lục đại công tử của cô, hay là chọn kéo dài tuổi thọ của thái tử, hay là trở lại thế giới trước sống với độc y đây. . . . . .

Làm sao bây giờ, ba nam nhân này đều rất khó chọn.

"Ký chủ, lau nước miếng trước đi, ta đề nghị trước tiên cô nên đọc cốt truyện của thế giới này...." Hệ thống nhỏ nhanh chóng cắt ngang giấc mộng của Vân Thanh Thanh.

"Đừng có phiền ta, ba người bọn họ đều đối với ta rất tốt, ta nên chọn ai đây? Ta khổ quá mà." Vân Thanh Thanh vẫn như cũ mê muội trong nam sắc không thoát ra được.

Tiểu hệ thống khinh bỉ nhìn cô, nói: ". . . . . . Nhắc nhở hữu nghị, thế giới này là thế giới tiên hiệp."

"Cái gì! ! !" Vân Thanh Thanh kích động bật dậy bắt lấy tiểu hệ thống đang ở giữa không trung điên cuồng lắc, "Mau đưa cốt truyện thế giới này cho ta."

Thế giới lần này Vân Thanh Thanh đến, là một thế giới tiên hiệp cổ đại, ở  thế giới này, chia làm ba phái lớn: người, yêu, ma, giữa những phe phái đánh giết lẫn nhau, đánh đến hàng ngàn, hàng vạn năm.

Mà ở trong thế giới nguyên bản, có hai nhân vật nổi danh, một người là nam chính Kỳ Dương, một người là nhân vật phản diện Bạch Triệt, hai người đều có xuất thân chính đạo, kiếm tu của Thiên Huyền môn, là người tài trong chính đạo.

Để bồi dưỡng hai người thành trụ cột chính đạo, tông môn thường phái hai người tới các đại bí cảnh để lấy kinh nghiệm.

Kết quả, một năm trước, hai người xông vào trận địa của Yêu tộc, bị Yêu Vương và Yêu Hậu bắt làm tù binh, trong quãng thời gian làm tù binh, hai người bởi vì có dung mạo xuất chúng nên bị công chúa Yêu tộc coi trọng, thu làm nam sủng.

Sau đó, trong một lần bất ngờ, Bạch Triệt đánh đổi một trăm năm tu vi để ám sát công chúa Yêu tộc, cũng bị thương nặng hôn mê. Đáng tiếc, chờ sau khi hắn tỉnh lại, hắn lại phát hiện mình đang ở trong Ma Vực, còn bị nhiễm ma khí, không cách nào tu luyện công pháp Nhân tộc được nữa.

Chờ Bạch Triệt vất vả thoát khỏi Ma Vực, lại phát hiện nam chính đã thay thế hắn trở thành người giết công chúa Yêu tộc, còn được tông môn nâng lên làm người đứng đầu chính đạo.

Sau đó chính là nam chính và nhân vật phản diện đấu đá nhau, nam chính thân là người đứng đầu chính đạo đối kháng với nhân vật phản diện đã đọa ma, cuối cùng lấy kết thúc là nam chính giành thắng lợi.

Vân Thanh Thanh xem xong đoạn chuyện xưa này, cảm thấy thân thế Bạch Triệt cũng không thảm như trước đây.

"Công chúa Yêu tộc này là ai, làm sao vừa thu đã thu vào hai nam sủng rồi?" Vân Thanh Thanh gãi gãi đầu mình, phát hiện trên đỉnh đầu có hai cái tai lông xù.

Tiểu hệ thống nhìn cô, khó khăn nói: ". . . . . . Cô."

Vân Thanh Thanh: ". . . . . ."

Bình Luận (0)
Comment