Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sau khi tuyển nam sủng xong, Vân Thanh Thanh lại như một con thú nhỏ sổ lồng, cô tự do đi loanh quanh trong cung điện của mình, sẵn tiện thăm dò thế giới này luôn.
Không hổ là thế giới tiên hiệp, khắp nơi đều tràn đầy những điều bất ngờ kinh hỉ.
Khác với lục địa của Nhân tộc, lục địa của Yêu tộc mang vẻ đẹp nguyên thuỷ, cung điện của cô xây trên một cái cây to, bên dưới cung điện lít nha lít nhít những thân cây rậm rạc, tạo thành một con đường hoang dại.
Bốn phía cung điện được bao quanh bởi các loài cây quý và kỳ hoa dị thảo, đúng chuẩn hệ sinh thái bảo vệ môi trường, cảnh trí có một không hai, tràn ngập không khí trong lành .
Đứng bên hồ nước nhỏ, cô ngắm mình dưới mặt nước, lại sờ sờ lỗ tai ngăn ngắn đang rủ xuống, cảm thấy mình giống như một con hồ ly vậy.
Hơn thế, thân là Yêu tộc, Vân Thanh Thanh phát hiện mình còn có một số năng lực, tỷ như, thân thể cô rất nhẹ, muốn bay là có thể trực tiếp bay lên, trong miệng còn có thể phun ra ngọn lửa nhỏ.
Nhìn cô chơi với ngọn lửa nhỏ đó rất vui vẻ, tiểu hệ thống quăng cho cô một quyển sách --"Yêu tộc tự mình tu dưỡng ( Quyển cơ bản)" để cho cô chăm chỉ đọc sách, đừng có suốt ngày ngồi phun ra cái ngọn lửa cấp thấp ấy nữa.
Đương nhiên, nhân vật phản diện ở sát bên cô, tiểu hệ thống không nghĩ rằng Vân Thanh Thanh sẽ có thời gian để đọc sách.
Du ngoạn cả ngày, mãi đến tận lúc mặt trời lặn Vân Thanh Thanh mới trở về tẩm điện của mình.
So với thế giới loài người, tiêu chuẩn trang trí của Yêu tộc có thể nói là xốc nổi, bên trong tẩm điện có một hồ nước nóng, nằm sau tấm bình phong bằng san hô, nước ấm còn có thể tự động điều tiết, sau khi Vân Thanh Thanh bước vào hồ nước, nước ấm sẽ tự động biến đổi đến nhiệt độ khiến cô cảm thấy thoải mái nhất.
Ngâm tới ngâm lui, Vân Thanh Thanh cảm thấy cả người mình đều nhăn lại vì ngâm nước quá lâu.
Cô ngâm hơn nửa canh giờ mới lưu luyến bò ra khỏi hồ, ngồi ở bên mép hồ.
Vân Thanh Thanh vừa định móc chiếc khăn tắm treo trên giá gần đó thì lúc này, một cái khay được đưa đến trước mặt cô, trên khay có một cái khăn tay trắng mới tinh.
"Cảm ơn." Vân Thanh Thanh theo thói quen cầm lấy khăn lau đi những giọt nước trên cổ.
Đang lau, cô bỗng cảm thấy không đúng, vừa nãy đi vào, cô đã đặc biệt dặn dò thị nữ Yêu tộc không được đi theo, vậy người đưa khăn cho cô là ai? !
Tay nắm khăn lông hơi dùng sức, đột nhiên vừa ngẩng đầu, đối mặt một gương mặt xinh đẹp quen thuộc.
"A --! ! !" Không ngờ Bạch Triệt đang đứng bên cạnh cô, cũng không biết hắn đến cùng là đã đứng bao lâu rồi, Vân Thanh Thanh hoảng sợ la lên.
Khăn trong tay thật sự quá nhỏ, Vân Thanh Thanh che được phía trên thì không che được phía dưới, trong nháy mắt, cô cảm thấy mình sắp biến thành một con tôm chín.
Vân Thanh Thanh mắng tiểu hệ thống: "Sao ngươi không nhắc ta là hắn đến? !"
Tiểu hệ thống nói: "Ta cho là hắn muốn chơi với cô một chút. . . . . ."
"Chơi cái quỷ á!" Vân Thanh Thanh tức muốn ngất đi.
"Phốc" một tiếng, bọt nước văng tung toé, cô nhảy xuống hồ nước nóng lần nữa, dìm mình trong hồ, chỉ để lộ mỗi cái đầu ra.
Trong hồ nước, mặt Vân Thanh Thanh đỏ chót, quay về phía Bạch Triệt áo mũ chỉnh tề đứng bên bờ hỏi: "Ngươi, ngươi tới lúc nào? !"
Nhìn dáng vẻ nghiêm chỉnh hầu hạ của Bạch Triệt, hắn nghiêm chỉnh đứng cạnh bình phong bưng khay, Vân Thanh Thanh nhíu chặt mày.
"Nội thị lệnh cho ta đến hầu hạ điện hạ." Bạch Triệt nói.
Hầu hạ?
Vân Thanh Thanh ở trong lòng cười lạnh, nếu không phải cô hiểu rõ hắn thì cô cũng đã tin hắn rồi!
Vân Thanh Thanh sống chung với hắn bấy lâu, từ vẻ mặt ngoan ngoãn nhu thuận của hắn mà âm thầm suy đoán, Bạch Triệt nhất định tới đây là để đâm chết cô!
Tuy trong lòng yêu nhân vật phản diện, nhưng xét thấy nhân vật phản diện lòng dạ ác độc, đối mặt đời này của Bạch Triệt, Vân Thanh Thanh vẫn phải duy trì đến cảnh giác cao nhất như cũ.
"Ngươi tới sau bình phong chờ đi." Vân Thanh Thanh chỉ tay về phía ngoài bình phong.
"Vâng, điện hạ." Bị Vân Thanh Thanh ra lệnh, Bạch Triệt không có một câu oán hận nào, cầm khay trong tay nhẹ nhàng đặt xuống bàn trà, vòng qua bình phong rời đi.
Đi ra sau tấm bình phong, hắn thu lại vẻ mặt ngoan ngoãn, thay vào đó là vẻ mặt hoàn toàn lạnh lùng.
Đi thêm vài bước, hắn bỗng dưng quay đầu, nhìn bóng dáng thiếu nữ sau tấm bình phong, trong mắt dần dần ngưng tụ sát ý.
Bạch Triệt vốn muốn thừa dịp hành động bất ngờ, dùng "Thôi Tâm Kiếm" kết liễu Vân Thanh Thanh.
Khác với Kỳ Dương tu luyện kiếm đơn, kiếm pháp Bạch Triệt tu luyện là kiếm ý, kiếm ý có thể ẩn nấp trong hồn phách, máu huyết, thậm chí là mọi nơi trong cơ thể, tuy Yêu hậu lấy đi kiếm đơn của bọn họ, khiến họ tổn thất nguyên khí, nhưng Bạch Triệt vẫn còn giấu sát chiêu.
"Thôi Tâm Kiếm" nhất định phải áp sát tim của đối phương mới có thể phát huy toàn bộ thực lực, bởi vậy, hắn chủ động xin đi giết giặc, đến hầu hạ công chúa Yêu tộc, chính là vì tìm kiếm cơ hội ám sát.
Nhưng vừa nãy hắn đột nhiên phát hiện, công chúa Yêu tộc khác với lời đồn.
Người ta đồn rằng, công chúa Yêu tộc trời sinh ngây thơ, đơn thuần, dễ bị lừa, nhưng bây giờ xem ra, công chúa Yêu tộc cũng không dễ bị lừa như lời đồn.
Lại thêm lúc trước cảnh giới của hắn bị tổn hại nghiêm trọng, không có cách nào đánh giá Yêu lực chân chính của công chúa Yêu tộc, lúc này Bạch Triệt mới ngoan ngoãn lui ra, quyết định quan sát thêm một đoạn thời gian nữa.
Vân Thanh Thanh sửa sang lại một phen, ăn mặc chỉnh tề từ sau bình phong đi ra.
Đến bên giường lớn ngồi xuống, Vân Thanh Thanh nhìn Bạch Triệt vẫn đang đứng một bên hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
Bạch Triệt vẫn là dáng vẻ thuận theo, hắn hơi rủ mắt, lạnh nhạt nói: "Nội thị sai ta đến hầu hạ điện hạ."
Tin ngươi mới có quỷ!
Vân Thanh Thanh ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nói với hắn: "Đêm nay không cần ngươi hầu hạ, ngươi ra ngoài trước đi."
Bạch Triệt càng chủ động, càng đại biểu hắn càng nguy hiểm.
Tuy Vân Thanh Thanh cũng rất muốn ôm nam nhân của mình ngủ, quả thực tình yêu đáng quý, thế nhưng sinh mệnh quý hơn, thân là nhiệm vụ giả cấp bậc SSS, cô cũng không muốn vừa đến đã thất bại.
Ánh mắt Bạch Triệt lộ ra một chút do dự, thử nói với cô: "Nội thị sẽ trách ta hầu hạ thất trách, ta vẫn là ở lại đây đi."
Nhìn hắn nghiêm mặt nói ra lời nói trái lương tâm như vậy, Vân Thanh Thanh suýt chút nữa nhịn không được cười lên.
Thật sự là. . . . . . Kỹ xảo câu dẫn của hắn quá không chuyên nghiệp rồi!
"Được, vậy ngươi cởi y phục ra." Vân Thanh Thanh tương kế tựu kế, cười nói.
Đời này, da mặt Bạch Triệt nhìn thì rất dày, thực tế vẫn rất mỏng.
Quả nhiên, khóe mắt hắn một trận kinh hoàng, đáy mắt lộ vẻ không chịu khuất nhục, hắn nỗ lực khống chế chính mình không được lộ ra sát ý với Vân Thanh Thanh.
"Cởi ra, không phải ngươi nói muốn hầu hạ ta sao?" Vân Thanh Thanh lại thúc dục hắn một câu.
Đối mặt với kiếm tu trang nghiêm như thế này, cô hoàn toàn không nhịn được muốn đùa giỡn hắn.
Nhìn công chúa Yêu tộc ngồi ở bên giường đang cợt nhả hắn, hầu kết Bạch Triệt giật giật.
Đang lúc Vân Thanh Thanh cho là hắn sẽ bỏ qua thì hắn bỗng nhiên rủ mắt, đưa đôi tay đầy gân xanh xé cổ áo mình ra, rồi chậm rãi hướng cô đi tới.
Vân Thanh Thanh dần trợn to mắt, thân thể theo từng bước hắn đến gần ngửa ra sau, nhịp tim cũng nhảy lên dồn dập.
Hắn dám cởi thật? !
Những lời này cô vốn chỉ muốn bắt nạt Bạch Triệt mà thôi, kết quả vậy mà hắn đi theo con đường mỹ nhân kế?
Có điều, Vân Thanh Thanh là thật tâm muốn vỗ tay cho hắn: Chúc mừng ngươi, một chiêu mỹ nhân kế này, thật sự rất hữu hiệu!
"Bộp", thắt lưng của Bạch Triệt bị hắn kéo đứt, rơi xuống một bên chân của hắn, không có thắt lưng ràng buộc, ngoại bào xanh nhạt trên bả vai hắn trượt xuống, liếc mắt một cái là thấy rõ mồn một da thịt trắng nõn đâm vào mắt.
"Này này này, ngươi đừng lại đây." Vân Thanh Thanh che mũi của mình, mạnh mẽ đem máu mũi chặn lại.
Bởi vì đây là thế giới tiên hiệp, dung mạo của Bạch Triệt có tiên khí gia trì, càng kinh động hơn trước, dáng vẻ y phục không chỉnh tề lúc này chẳng những không làm mất đi nửa phần kiều diễm của phàm nhân, trái lại càng tuấn tú như thần tiên trên chín tầng trời.
Vân Thanh Thanh ngẩng đầu lên, cả người ngã xuống trên tấm chăn lông, cô trơ mắt nhìn chính mình bị Bạch Triệt đè xuống, cô bị bề ngoài thần tiên này của hắn chấn động đến không cách nào nhúc nhích.
Hắn chậm rãi tới gần cô, hai tay chống hai bên trái phải cô.
Lúc cúi đầu, tóc mai đen nhánh rũ xuống, rơi trên cổ cô.
Thật lạnh.
Hắn đến cùng có trái tim lạnh lẽo thế nào thì đến tóc cũng lạnh như vậy?
"Tiểu, tiểu hệ thống, chuẩn bị Ống tiêm mê hồn!" Vân Thanh Thanh cắn răng, giơ hai tay chặn hắn đang dựa gần lại.
"A." Nhìn thiếu nữ Yêu tộc phía dưới đầy mặt đỏ bừng, thậm chí có chút tay chân luống cuống, Bạch Triệt cười khẽ.
Là hắn đánh giá cao công chúa Yêu tộc.
Cho dù nàng có xảo quyệt thì thế nào?
Thực lực của nàng thấp kém đến một Yêu tộc bình thường cũng không bằng, ngay cả đẩy ra hắn cũng không làm được, chỉ cần hắn thoáng dùng sức là có thể lấy mạng chó của nàng.
Chung quy nàng cũng chỉ là một tiểu yêu chưa dứt sữa mà thôi.
"Đừng nhúc nhích."
Bạch Triệt vươn tay trái nắm lấy hai tay cô, sau đó kéo lên trên đỉnh đầu, tay phải còn dư lại bóp lấy gò má cô, lại không ngừng đi xuống, hướng về cổ cô tìm kiếm, tiếp đó, là xương quai xanh. . . . . .
Vân Thanh Thanh bị hắn lướt nhẹ qua run rẩy một trận, giữa lúc tay phải hắn đè lên ngực cô, Vân Thanh Thanh bỗng cảm giác được lòng ngực mạc danh nhói lên.
Thứ mang lại cảm giác đau nhói dường như là một luồng kiếm khí sắc bén.
"Chích hắn!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra lại rất nhanh, ngay lúc đầu ngón tay Bạch Triệt vừa hình thành kiếm khí, Ống tiêm mê hồn của tiểu hệ thống cũng đã chích xuống.
"A."
Sau một tiếng quen thuộc, cả người Bạch Triệt ngã xuống, đè trên người Vân Thanh Thanh.
Đẩy hắn đang đè nặng trên vai ra, Vân Thanh Thanh từ bên dưới bò ra ngoài, ngồi trên giường.
Cô ôm cả người đang lạnh toát, ngực có chút đau xót, nói một tiếng: "Nguy hiểm thật!"
Hành vi ám sát của Bạch Triệt hoàn toàn đúng với câu " Ngày hôm qua còn gọi là tiểu điềm điềm, ngày hôm nay liền trở mặt không nhận người".
"Nhuyễn Vị Giáp của ta cũng bị chọc thủng rồi !" Đầu ngón tay của Bạch Triệt chỉ mới thoáng ngưng tụ ra một đạo kiếm khí, còn chưa bắt đầu động thủ, Nhuyễn Vị Giáp của Vân Thanh Thanh đã không chịu nổi, "Sản phẩm của các ngươi là đồ giả!"
"Ơ, do hắn là kiếm tu tu tiên giới đấy chứ." Tiểu hệ thống ngón tay giữa hướng về đầu ngón tay vẫn còn toả ra linh khí của Bạch Triệt, "Pháp thuật và bảo vật của tu tiên giới không giống với phàm giới, mức thương tổn cao hơn rất nhiều."
"Ta muốn đổi một trang bị phòng ngự tốt nhất !" Vân Thanh Thanh trong lòng vẫn còn sợ hãi nói, cái thuộc tính yêu chính diệt tà này của Bạch Triệt, Vân Thanh Thanh cảm giác mình bất cứ lúc nào cũng đều nằm trong nước sôi lửa bỏng.
Không chờ tiểu hệ thống chọn cho cô, Vân Thanh Thanh Thanh đã tự mở thương thành bảng ra, dựa theo giá cả sắp xếp theo thứ tự, cô chỉ vào cái đắt nhất: "Mua Long Lân Giáp!"
Mặc Long Lân Giáp được chế tạo từ vảy rồng, Vân Thanh Thanh mới cảm thấy trong lòng rốt cuộc cũng không đau nữa.
Lại ở thương thành tiêu phí một đống linh đan diệu dược, Vân Thanh Thanh bất chấp tất cả, nhét vào miệng mấy viên Đại Bổ Hoàn, tâm tình lúc này mới khôi phục bình tĩnh.
Lúc này, Vân Thanh Thanh mới nhìn về phía Bạch Triệt té xỉu trên giường mình.
Bởi vì bị Vân Thanh Thanh tùy ý đẩy ngã, tóc hắn đen như thác nước, rơi tán loạn trên đệm giường trắng như tuyết, càng lộ ra làn da trắng nõn như ngọc, môi mỏng đỏ như máu.
Mà ở trong mắt Vân Thanh Thanh, hắn lúc này lại nhỏ yếu, đáng thương, bất lực đến thế.
"Ha ha."
Vân Thanh Thanh chà xát tay mình, cười xấu xa, luôn cảm thấy mình không nhân cơ hội làm chút gì đó thì thật xin lỗi bản thân phải chịu thiệt thòi.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Mọi Người Giáng Sinh An Lành!