[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 72

Edit by Thú nhỏ

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Hoả diễm đỏ rực lập loè trên thân roi, Vân Thanh Thanh vung roi hướng đến Bạch Triệt quất tới.

Chỉ là, cô căn bản không dùng lực, Sí Hỏa Tiên đánh xuống yếu ớt, dáng vẻ lười biếng, lại như một con rắn bị cưỡng ép vung ra.

Vân Thanh Thanh tuy rằng ngoài miệng nói sẽ không nể mặt nhưng ra tay vẫn là rất nhẹ.

Quả nhiên, đòn này đánh xuống, mí mắt Bạch Triệt cũng chẳng thèm nhấc lên, nhẹ nhàng tránh qua một bên.

Vân Thanh Thanh chớp mắt đánh vào khoảng không, roi nện lên yêu thạch trên mặt đất, chỉ miễn cưỡng bốc lên được vài hạt bụi, ngay cả một dấu vết cũng không lưu lại.

Quá yếu.

"Trưa ngươi không ăn cơm sao?" Bạch Triệt nhíu nhíu mày, lộ ra vẻ kinh ngạc. Hắn thật không nghĩ đến, thực lực của công chúa Yêu tộc lại kém đến thế.

Lúc đó nàng làm sao khiến hắn ngất đi? Bạch Triệt thực sự nghĩ mãi không ra.

Vẻ mặt đó của Bạch Triệt, còn kém ở trên mặt viết ra bốn chữ lớn "Ngươi thật kém cỏi", Vân Thanh Thanh nhìn thấy vô cùng nhụt chí.

Vân Thanh Thanh mím môi, oan ức lắp bắp nói: "Ta đây còn không phải sợ tổn thương ngươi sao. . . . . ."

Khoé miệng Bạch Triệt nhẹ nhàng câu lên, cười lạnh: "Ngay cả chút yêu lực ấy của ngươi, nếu như có thể làm tổn thương ta, liền coi như ta thua, ta mặc cho ngươi sai bảo."

Tuy hắn đã lấy lại pháp kiếm bản mệnh, dưới sự động tay động chân của Đồ Sơn Nhan chỉ khôi phục được một chút tu vi, nhưng đối phó với Vân Thanh Thanh yếu đến thế này, chỉ thế thôi là đủ rồi.

"Hừ, ngươi cũng đừng có coi thường ta." Nhìn vẻ mặt châm chọc của hắn, Vân Thanh Thanh tức  đến dậm chân.

Không phải là nền tảng kém thôi sao?

Cô cũng không tin mình không luyện được!

Chờ đến lúc cô đánh trúng hắn, nhất định phải khiến hắn quỳ xuống chịu thua, sau đó gọi cô là thân ái!

Trong nháy mắt Vân Thanh Thanh dấy lên ý chí chiến đấu, lại lần nữa vung roi quất tới Bạch Triệt.

Đáng tiếc, mặc cho cô có cố gắng thế nào thì cũng không đánh trúng được hắn.

Không chỉ thế, mỗi lần sau khi cô thất bại, Bạch Triệt còn trào phúng cô.

"Yêu lực không đủ, phải mạnh thêm nữa."

"Lệch rồi, ngươi không có mắt à?"

"Chậc, đến cùng là ngươi có đánh được không thế? Nếu không đánh được thì đến nhân gian tìm một con lừa luyện tập trước một chút đi."

Dưới sự kích thích của Bạch Triệt, Vân Thanh Thanh ra sức vung roi như cơn lốc nhỏ.

Nếu không phải pháp lực của cô kém hắn quá nhiều, Vân Thanh Thanh thật đúng là muốn bắt lấy vạt áo hắn, hảo hảo hỏi hắn một chút: Nếu như ta đánh lừa, vậy ngươi chẳng phải so với lừa tốt hơn một chút sao? !

Mới luyện gần nửa canh giờ, toàn bộ yêu lực của Vân Thanh Thanh đã dùng hết, cả người cũng mệt mỏi đầu đầy mồ hôi.

"Bụp" một tiếng, hoả diễm của Sí Hỏa Tiên vụt tắt.

Cơn giận trong lòng Vân Thanh Thanh vẫn còn, cô lại lần nữa rót Yêu lực vào Sí Hỏa Tiên, mà Sí Hỏa Tiên chỉ loé lên một cái, sau đó liền tắt đi.

"Đừng phí sức nữa, yêu lực của ngươi dã cạn, không có cách nào dùng pháp khí nữa." Bạch Triệt đi tới bên người cô, lạnh nhạt nói.

Cưỡng ép luyện tiếp, sẽ chỉ làm thân thể Vân Thanh Thanh mất lực thêm mà thôi.

Cô thân là tu sĩ Yêu tộc, tu luyện khác với kiếm tu, kiếm tu càng đánh càng mạnh, càng đến cực hạn thì càng lợi hại, mà tu sĩ Yêu tộc thì co được giãn được, cô không thể một lần dùng sức quá mạnh.

Bởi vậy, Bạch Triệt đặc biệt kêu dừng, không tiếp tục kích thích cô nữa.

Vân Thanh Thanh giơ cái cổ đau nhức hướng sang nhìn hắn.

Bạch y hắn tung bay, trên người không nhiễm một hạt bụi, hắn không những không bị Sí Hỏa Tiên của cô thương tổn một sợi lông nào, mà cả người trái lại còn muốn chói lọi hơn nửa canh giờ trước.

Mà Vân Thanh Thanh cô thì lại mệt, thở dốc như con chó Nhật, xiêm y cũng bị làm cho bẩn thỉu .

Nhìn bộ dạng chật vật của cô, sắc mặt Bạch Triệt tốt vô cùng, hắn lại nói: "Còn tiếp tục luyện sao?"

Vân Thanh Thanh cắn răng, giơ quả đấm nhỏ đập trên đất một cái, không chịu thua hô lên: "Luyện!"

Cú đấm kia của cô đánh xuống mềm nhũn, giống như nện trên bông vậy, Bạch Triệt thầm lắc đầu, nghĩ thầm Yêu hậu và Yêu vương cũng thật là cưng chiều hài tử, lại đem một mầm non tốt nuôi dưỡng thành như vậy.

"Được, vậy ngươi tiếp tục." Bạch Triệt kéo một cái đệm qua ngồi bên cạnh cô, "Ta ngồi thiền trước."

Vân Thanh Thanh đơn giản lau mồ hôi trên trán, ngay cả ngụm nước cũng không kịp uống đã đắm chìm vào luyện tập dưới sự dẫn dắt của Bạch Triệt.

Vân Thanh Thanh từng so sánh phương thức tu luyện của Yêu tộc và Nhân tộc, phát hiện Yêu tộc tu luyện đơn giản hơn rất nhiều, chỉ cần ngưng tụ yêu lực tu luyện Yêu đan là được, pháp quyết cũng rất dễ nhớ, quả thực chính là chế tạo riêng cho cô.

Đương nhiên, chuyện này có liên quan đến thiên phú huyết thống của Yêu tộc, thiên phú huyết thống của Yêu tộc càng mạnh, ngưng tụ yêu lực càng dễ dàng.

Cha mẹ Vân Thanh Thanh đều là huyết thống Yêu tộc thuần khiết, theo lý thuyết Vân Thanh Thanh phải là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng bởi vì trước đây cô quá lười biếng, lúc này mới dẫn đến bây giờ cô chỉ là một tiểu yêu nho nhỏ.

Hiện tại, Vân Thanh Thanh biết tầm quan trọng của tu vi, cô hận không thể một ngày 24 giờ đều dùng để tu luyện.

Rất nhanh, cô đã tiến vào một loại cảnh giới huyền diệu.

Bạch Triệt thoáng nhập định một hồi, lén lút mở mắt ra, ngắm trộm Vân Thanh Thanh đang luyện công bên cạnh.

Vân Thanh Thanh lấy một loại tư thế tĩnh toạ rất không chuẩn mực, Bạch Triệt đang muốn oán thầm cô vài câu, nhưng mà hắn mới vừa nghĩ vậy thì liền nhìn thấy lông mày Vân Thanh Thanh nhíu lại.

Cô gắt gao cắn môi dưới, tựa như đang gặp phải thống khổ gì, qua một lúc, vô số mồ hôi từ trên trán đổ xuống chảy xuống cần cổ, cuối cùng đi vào bên trong cổ áo.

Nhìn nàng mồ hôi như mưa, Bạch Triệt dùng thần thức nhẹ nhàng quét qua người cô, nhất thời biết được cô đang làm gì.

Thì ra là đang tiến hành tẩy tủy.

Tẩy tủy, tên như ý nghĩa, chính là đem tạp chất trong thân thể loại bỏ.

Người mới vừa nhập môn tu luyện đều phải trải qua quá trình tẩy tuỷ. Người ăn ngũ cốc hoa màu, hết thảy tu sĩ nhân tộc, đại thể cần trải qua quá trình tẩy tuỷ phi thường thống khổ, có điều, Vân Thanh Thanh là Yêu tộc, tại sao tẩy tủy cũng thống khổ như vậy?

Huyết thống càng là Yêu tộc thuần chủng, tạp chất trong thân thể sẽ càng ít.

Bạch Triệt cẩn thận suy nghĩ một hồi, thầm suy đoán có khả năng là do Vân Thanh Thanh là hỗn huyết Yêu tộc.

"A."

Đột nhiên, Vân Thanh Thanh không nhịn được, phát ra tiếng rên rỉ.

Bạch Triệt lại một lần nữa hướng ánh mắt nhìn về phía cô, toàn thân cô run rẩy, thân hình lảo đảo muốn ngã, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, môi dưới cũng bị cắn nát, mơ hồ có thể nhìn thấy tơ máu.

Nhìn cô kiên trì chịu đau, không biết xảy ra chuyện gì, Bạch Triệt đột nhiên nhớ lại đoạn thời gian kia của chính mình.

Mài kiếm trên đài, ngày đêm đánh bóng kiếm ý, thề phải trở thành người đứng đầu kiếm đạo.

Trong rừng Phong Khiếu cùng phong đao tranh chấp, hắn thân bên trong chín chín tám mươi mốt đao, cả người đẫm máu từ trong rừng bước ra.

Lúc đối kháng với yêu thú cấp tám, hắn bị cắn đứt một chân, mang theo các sư huynh đệ từ trong miệng yêu thú thoát hiểm. . . . . .

Chuyện xưa từng cái một lướt qua đầu hắn, hắn ngưng mắt nhìn nước mắt dưới khóe mắt cô, như là thấy bóng dáng mình khi xưa.

"Ầm."

Kiên trì sắp tới một canh giờ, Vân Thanh Thanh rốt cuộc thoát lực, cả người ngã xuống.

Lúc dùng Sí Hoả Tiên cùng Bạch Triệt tranh đấu cũng đã khiến cô kiệt sức, tiếp đó, cô căn bản không giải lao, lại tiếp tục bắt đầu luyện công, tinh thần đã không thể chịu nổi.

Vân Thanh Thanh nằm sãi lai trên đất, cảm giác toàn thân mình rụng rời, đặc biệt là vị trí eo, đau như là bị đứt ra vậy.

Cô nhắm mắt thở hổn hển, hận không thể nằm chết dí trên đất cùng thiên hoang địa lão.

Luyện công thật sự là quá khó, Vân Thanh Thanh lúc trước còn cao hứng vì mình xuyên qua thế giới tiên hiệp, bây giờ rốt cuộc không cao hứng nổi nữa rồi.

Từ trong công pháp căn bản của Yêu tộc đến xem, không chỉ là lần tẩy tuỷ này, sau đó cô còn phải trải qua rèn luyện thân thể, ngưng đan, lúc thăng cấp còn có thể gặp phải thiên kiếp.

Ngẫm lại sau này còn phải bị sét đánh, Vân Thanh Thanh đột nhiên cảm thấy thế giới tiên hiệp thật khổ, nếu như cho cô thêm một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ lựa chọn xuyên trở lại Châu Trang trấn.

Giữa lúc cô mơ mơ màng màng suy nghĩ , Bạch Triệt đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi: "Thế nào rồi?"

Vân Thanh Thanh mệt đến ngay cả ngón tay cũng không nhấc lên nổi, cô vẫn nhắm mắt, hừ hừ vài tiếng.

"Mới luyện một canh giờ mà đã không chịu được rồi?" Thanh âm của Bạch Triệt tiếp tục truyền đến.

Vân Thanh Thanh ở trong lòng yên lặng rơi lệ, cô biết một canh giờ thực sự quá ngắn, người khác luyện công đều là lấy ngày ra để tính, đến chỗ cô thì lại tính theo canh giờ.

Thế nhưng, đây là lần đầu tiên cô nỗ lực luyện công, đã là trình độ cao nhất từ trước tới nay của cô rồi!

Bạch Triệt khẽ thở dài, giữa lúc Vân Thanh Thanh cho là hắn đi rồi, đột nhiên, một cánh tay xuyên qua eo cô, một tay khác xuyên qua đầu gối, đem cô ôm ngang lên!

Vân Thanh Thanh cả người đều ngây dại.

Cô tựa vào lồng ngực hắn, cảm thụ lấy ấm áp quen thuộc này, cô thậm chí còn có thể nghe được nhịp tim đập mạnh mẽ truyền tới từ khoang ngực hắn.

Cô không phải là đang nằm mơ đấy chứ?

Vân Thanh Thanh khó khăn dịch ra một khe hở, từ khe hẹp, cô xác thực là thấy được Bạch Triệt trên đỉnh đầu mình.

Đẹp trai quá.

Đây là cảm giác đầu tiên của Vân Thanh Thanh.

Từ thị giác của cô đến xem, góc nghiêng hiện tại của Bạch Triệt hoàn toàn chính là góc chết nhưng vẫn bị hắn hạ gục, góc cạnh cùng gò má hoàn mỹ không một tì vết, khiến Vân Thanh Thanh hận không thể ngẩng đầu lên hôn một cái.

Nhưng mà, đang nhìn đến vẻ mặt của hắn xong, Vân Thanh Thanh lại kinh sợ rồi.

Lúc này, môi mỏng hắn mím chặt, hai mắt lãnh đạm nhìn phương xa, lộ ra một bộ lạnh lẽo không có tình người, nếu không phải Vân Thanh Thanh thật là bị hắn ôm, phỏng chừng cô sẽ cho là hắn đang ôm một bịch rác chuẩn bị ra ngoài vứt bỏ.

Bạch Triệt ôm cô ra cửa, con ngươi Kỳ Dương suýt chút nữa đều rớt ra ngoài: "Sư huynh, huynh, sao huynh lại ôm nàng?"

"Quá thối." Bạch Triệt liếc nhìn Kỳ Dương một chút, nhàn nhạt trả lời một câu.

Nghe Bạch Triệt nói vậy, Vân Thanh Thanh tức giận đến toàn thân run lên.

Cô thiếu chút nữa đã quên, sau khi tẩy tủy xong, trên người sẽ bài trừ tạp chất, sẽ tỏa ra mùi vị rất thối.

Kỳ Dương nhanh chóng lùi về sau một bước, lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Nha, nàng tẩy tủy sao. Mau đem nàng đi tắm đi, không thôi phòng luyện công sẽ bị nàng làm dơ mất, ngày mai huynh còn phải tiếp tục đến đây nữa."

Nghe hai người ngươi một lời ta một lời, Vân Thanh Thanh hận không thể ngất đi tại chỗ.

Bạch Triệt hiển nhiên biết cô đã tỉnh, cảm thấy người trong lòng hơi run rẩy, hắn đột nhiên không quá muốn đi tiếp.

Hắn tiếp tục nói với Kỳ Dương: "Đệ dùng phong thuật dọn dẹp phòng luyện công một phen đi."

"Phải, không thể để phòng luyện công lưu lại mùi thối được." Kỳ Dương gật gù, vô cùng tán thành, tuy là hắn phụ trách gác cổng, nhưng vạn nhất phòng luyện công truyền tới mùi thối, cũng sẽ ảnh hưởng đến hắn.

Bạch Triệt còn muốn nói tiếp, bỗng cánh tay hắn truyền đến cơn đau xót.

Vân Thanh Thanh rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng móng tay bấm hắn.

Khoé môi Bạch Triệt nhẹ nhàng cong lên, dự định tạm thời buông tha cô, xoay người lại liền đi: "Ta đi trước."

Đưa Vân Thanh Thanh về lại phòng, Bạch Triệt đi tới sau bình phong, đỡ cô đến bên suối nước nóng.

Suối nước nóng này là dùng pháp khí biến thành, nước cũng không phải là dạng nước thông thường, cần có chủ nhân pháp khí thường xuyên thay nước.

Nhìn Vân Thanh Thanh nhắm mắt lại nằm trên đất, Bạch Triệt đưa tay khe khẽ đẩy đẩy cô: "Tự mình vào tắm."

Hắn đẩy xong nhưng Vân Thanh Thanh vẫn không nhúc nhích.

Bạch Triệt nhịn không được lắc đầu một cái, nói: "Còn giả bộ ngủ? Chẳng lẽ ngươi muốn ta giúp ngươi tắm?"



Bình Luận (0)
Comment