Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 2

Nhiệm vụ thứ nhất, không phải bởi vì sự khác biệt về ngoại hình, mà là vì người khác luôn cảm thấy đó là lỗi của Hứa Bạch Sương.

"Xin lỗi." Đôi mắt của Bạch Sương lãnh đãm, trên môi nở một nụ cười nhẹ.

"Hứa Bạch Sương, em điên rồi sao? Em nhanh chóng thả tôi xuống!" Cô giáo dạy toán dùng lực đánh vào cánh tay của Hứa Bạch Sương.

"Bà là người gọi tôi lên giải bài, giờ lại chê thân thể tôi phát triển tốt? Tôi chỉ là không biết giải bài, cũng không phải đã giết người, bà dựa vào cái gì mà mượn cơ hội này nhục mạ tôi?"

Thân hình lớn, cũng không tính là quá đáng.

Phát triển tốt, thì rất đáng ghét sao?

Rất nhiều nữ sinh vào thời kỳ dậy thì thì đi đường đều cúi đầu, còng lưng, chính bởi vì bọn họ không muốn để người khác nhìn thấy những nơi phát triển tốt.

Những lời này, Bạch Sương nói ra rất bình tĩnh, giống như người đang bị nhục mạ không phải cô ấy, mà là người khác.

Cô giáo dạy toán cảm nhận được sự nghẹt thở, sức mạnh ở trên tay cũng giảm đi rất nhiều, cả mặt cũng đỏ lên hết, "Trước tiên em thả tôi ra.."

"Hứa Bạch Sương, trước tiên cậu hãy thả cô giáo ra đã, cô giáo nhìn có vẻ đang rất không khỏe!"

"Đúng vậy, cô giáo chỉ đùa với cậu mà thôi."

Bạch Sương không cử động dù chỉ một chút, nhìn chằm chằm vào cô giáo: "Xin lỗi!".

Cô giáo dạy toán cảm thấy Bạch Sương có thể là bị điên rồi, vào lúc này bà ta không còn để ý đến sự tôn nghiêm của một cô giáo nữa, chỉ liên tục nói xin lỗi.

Tay của Bạch Sương buông lỏng, bà ta ngay lập tức ngã xuống đất, liên tục thở gấp.

"Thật xin lỗi, tôi chỉ đùa với bà ta một chút thôi." Bạch Sương cười để lộ răng, hàm răng trắng với làn da ngăm đen thể hiện sự tương phản rõ rệt.

Xoay người rời khỏi lớp học.

[Chủ nhân, người không học sao? Nhiệm vụ thứ ba..] Lãn Đản mở miệng nhắc nhở.

Cảnh tượng vừa rồi thật quá kích thích, chủ nhân trước đây vẫn luôn dịu dàng, cậu ta rất ít khi nhìn thấy hình tượng như vừa rồi.

"Hít thở không khí".

Trong phòng học quá bí bách, cô ấy không thích.

Đi lang thang được một lúc trong khuôn viên trường, thì tiếng chuông báo tan học buổi trưa vang lên, Bạch Sương đi dạo ra khỏi cổng trường.

Cô ấy dựa vào những thứ mà Lãn Đản chỉnh lý rồi soạn thành một thực đơn ăn uống giảm béo, đi mua một trái bắp và một hộp sữa chua, rồi tìm một con hẻm yên tĩnh ít người qua lại.

Còn chưa kịp ăn, thì lại nghe thấy bên vách vang lên tiếng vật lộn sau đó là tiếng va vào tường.

Đánh nhau?

Đôi mắt Bạch Sương sáng lên, không chút sợ hãi mà bước đến con ngõ bên cạnh.

Đáng tiếc rằng người ta đã đánh nhau xong rồi.

Một bọn con trai mắt mũi bầm dập, ôm chặt vết thương nhanh chóng bỏ chạy, giống như ở bên trong có cái gì đó rất đáng sợ.

Đám đông giải tán, bên trong con ngõ chỉ còn lại một thiếu niên mặc áo quần đen ngồi dựa vào tường.

Một chân cậu ta duỗi ra, cánh tay chống ở trên chân, đang nhắm mắt thở hổn hển.

Kia là tư thế mà Bạch Sương thích nhất.

Thú vị.

Bạch Sương đi qua đó, ngồi xổm xuống.

Oh no, với cái hình thể như thế của cô ấy thì căn bản không thể ngồi xổm xuống đươc, thế là cô ấy đứt khoát ngồi bệt xuống đất.

Nghe thấy có tiếng động, thiếu niên mở mắt, đó là một đôi mắt đen sắc bén mà lạnh lùng.

Làn da cậu ta trắng nõn, tóc đen như mực, ngũ quan anh tuấn nhưng vẫn còn mang chút trẻ con.

Cậu ta có khuôn mặt đẹp trai đến độ người thần đều cảm thấy đố kị, trên mặt cũng không có vết thương nào.

Nhưng từ cổ trở xuống, đều có những dấu vết bầm tím khác nhau.

Xem ra cậu ta lúc nãy một mình đánh tận mấy người thắng cũng không dễ dàng gì.

[Chủ nhân chủ nhân, đây chính vị là thần sa ngã!] Lãn Đan thiếu chút nữa đã hét lên.

[Vị thần sa ngã lang thang trong các thế giới khác nhau được hình thành bởi hố đen, ở mọi thế giới cậu ta cũng đều trở thành nhân vật phản diện bị hắc hóa. Khi ngài thoát ra khỏi nơi đen tối tận cùng này cậu ta sẽ là trợ thủ đắc lực giúp ngài trả thù, ngài nhất định phải thu phục được cậu ta!] .

Thần sa ngã ở thế giới này được gọi là Bạc Nghịch.

Cậu ta là sát thần ở trong trường trung học Nhất Trung Ổ Thành, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lùng tràn đầy địch ý, dường như bị khí đen bao quanh làm người khác sợ hãi không ai dám tới gần.

Cậu ta đồng thời cũng là học bá của trường.

Quanh năm đều không ở trường học, mỗi lần có kì thi thì sẽ đến ôn tập trước hai ngày, vậy mà kết quả luôn luôn xếp thứ nhất.

Đám nữ sinh đều rất thích cậu ta nhưng lại không dám tiếp cận, cũng không dám gửi thư tình hay là tỏ tình.

Bọn họ chỉ có thể âm thầm yêu thích ở trong lòng.

Mẹ của Bạc Nghịch chết sớm, sau đó bố cưới mẹ kế, bà mẹ kế mang theo một cậu con trai nhỏ hơn cậu ta một tuổi vào nhà.

So với cậu ta thì cậu em trai này biết cách ăn nói hơn, lại biết làm nũng, khiến cho bố cậu ta rất yêu thích và coi trọng.

Mẹ kế bên ngoài thì đối xử với Bạc Nghịch rất tốt, nhưng ở sau lưng thì lại âm thầm ngược đãi cậu ta, cho cậu ta uống canh có thuốc độc mãn tính, làm cho các bộ phận trên cơ thể cậu ta dần dần suy kiệt.

Vào một lần tình cờ, Bạc Ngược nghe được nguyên nhân cái chết của mẹ ruột, vậy mà lại là bà mẹ kế này hãm hại!

Thì ra là bởi vì bố cậu ta và bà mẹ kế đã thông đồng với nhau từ sớm, cậu con trai kia cũng là con riêng của ông ta.

Hung thu giết người từng bước từng bước làm cho mẹ ruột của cậu ta an nghỉ dưới lòng đất sâu.

Những điều tích góp từng chút từng chút trong lòng Bạc Nghịch qua nhiều năm, trong chốc lát liền bùng nổ.

Cậu ta đâm chết cả nhà rồi bỏ trốn.

Trong những năm đang bị truy nã, cậu ta lại giết thêm rất nhiều người đàn ông xấu xa và những người phụ nữ chuyên giật chồng người khác, khiến cho lòng người hoảng loạng.

Sau khi bị bắt về quy án, bởi vì mẹ kế từ sớm đã cho cậu ta uống thuốc độc, cho nên cậu ta thật ra đã là người sắp chết rồi.

Nhưng bởi vì để an ủi lòng dân nên cảnh sát vẫn lựa chọn xử bắn cậu ta.

* * *

"Cho tôi sữa chua." Bạc Nghịch không chút khách khí chìa tay về phía Bạch Sương.

Bạch Sương lấy sữa chua giấu vào trong lòng, mỉm cười, "Có thể cho cậu, cậu giúp tôi bổ túc."

Bạc Nghịch hơi nhăn mày, âm thanh lãnh khốc, "Cậu học lớp nào?"

Lúc Bạc sát thần nói ra câu nói này, trên đầu người bị hỏi giống như có xuất hiện một chữ "NGUY".

Bởi vì câu nói tiếp theo chính là, sau khi tan học cậu đừng ra khỏi trường.

"Năm hai lớp 5, chúng ta cùng một lớp, bổ túc rất thuận tiện."

Bạch Sương lấy sữa chua và bắp để ra trước mặt Bạc Nghịch, "Cậu đồng ý với tôi thì cả hai thứ này đều là của cậu."

Bạc Nghịch nhìn vào những thứ trước mặt, đột nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười.

Đe dọa dụ dỗ, vậy mà cậu ta lại có thể trải nghiệm được cảm giác như vậy.

"Đại ca, chính là hắn!" Đầu ngõ đột nhiên truyền tới tiếng bước chân, đám thiếu niên bỏ chạy hồi nãy lại quay lại.

Còn mang theo một đám trợ thủ.

"Dám bắt nặt em trai tao? Tao thấy mày đúng là chán sống rồi."

Tên thủ lĩnh cầm đầu nhả ra một ngụm khói, "Anh em, lên hết cho tao!"

Bạch Nghịch nhìn thấy, trong mắt một mảng đen tối, tay chống vào bức tường muốn đứng lên.

Nhưng lại bị một cánh tay mập mạp ấn xuống.

"Cậu bị thương rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi." Bạch Sương ném bắp và sữa chua vào lòng cậu ta, "Ăn chút đồ, phục hồi thể lực."

"Cậu.." Bạc Nghịch nhìn cô gái mập mạp trước mắt đứng dậy, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ.

Dáng vẻ của cô ấy như vậy, chẳng nhẽ muốn dẫn dụ nhóm người này ra chỗ khác?

Bạch Sương nhặt lên một cây gậy đánh bóng chày, đứng chắn trước mặt cậu ta, quay đầu lại cười, "Cậu có khuôn mặt rất đẹp, tôi sẽ không để cho nó bị thương."

Bạc Nghịch: "..."

Đột nhiên có ảo giác mình là một đứa công tử bột.

Hai phút.

Bạch Sương chỉ dùng hai phút, mà đã đánh đám lưu manh đến ngay cả bố mẹ đều nhận không ra.

Lúc sau cô ấy đánh vui sướng quá, cây gậy đánh bóng chày bị ném qua một bên, cô ấy trực tiếp dùng nắm đấm đánh nhau.

Vì vậy da trên ngón tay của cô ấy đã bị trầy xước, phủ lên một lớp máu đỏ tươi, trông có vẻ dữ tợn.

"Phế vật." Bạch Sương đứng đó nhìn từ trên cao xuống, ngay cả một ánh mắt cô ấy cùng không cho đám lưu manh này.

Bạc Nghịch nhíu mày, nói: "Tay của cô đang rỉ máu."

"Không sao, một tí nữa sẽ đỡ thôi." Bạch Sương chẳng hề để ý.

Nghìn năm trước, cô ấy bị mai phục hãm hại, thân thể thương nặng bị nhốt ở nơi tận cùng đen tối, cô ấy còn chẳng hề nhíu mày.

Chút thương nhỏ này chẳng đáng là gì cả.

Bạc Nghịch thái độ cố chấp, "Cùng tôi đi bệnh viện."

Bạch Sương bật cười, "Đi bệnh viện làm cái gì? Để nghe bác sĩ nói 'May mà cậu đưa người tới, không thì vết thương đều lành hết rồi'?"

Bình Luận (0)
Comment