Cô dưới sự giúp đỡ của hệ thống học bá, làn da trở nên càng ngày càng đẹp, ngũ quan càng ngày càng tinh tế, cũng càng ngày càng nhiều tiền.
Nhưng không có một ai phát hiện!
Sự chú ý của tất cả mọi người, đều đang đặt trên người Hứa Bạch Sương.
Hứa bạch Sương rõ ràng không đẹp bằng cô, thành tích cũng không tốt bằng cô, dựa vào cái gì mà nhận được nhiều sự chú ý như vậy?
Những sự chú ý này đáng nhẽ nên thuộc về cô!
Ôn Đại Nhị căm hận lôi điện thoại ra, giấu tên đăng lên một bài, tung tin Hứa Bạch Sương lén lút đi phẫu thuật thẩm mỹ, hút mỡ, cho nên đột nhiên mới trở nên vừa gầy vừa đẹp như vậy.
Cô ta còn thề son sắc nói, kết quả bài thi vừa rồi của Hứa Bạch Sương là nhờ vào Bạc Nghịch truyền đáp án, cho nên Hứa Bạch Sương mới có tiến bộ lớn đến thế.
Lượt trả lời của bài đăng dần dần tăng lên, rất nhiều người đều đang mắng chửi Bạch Sương.
Nhờ vậy mới làm cho lòng đố kị của Ôn Đại Nhi dễ chịu hơn một chút.
Sau đó cô ta lại đổi tài khoản, đăng một bài tự thổi phồng bản thân lên mạng.
Cả nửa ngày mới có được 2 người trả lời.
Ôn Đại Nhi tức điên lên rồi, rút cuốn sách luyện đề thi ra giải đề, hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống học bá.
Hệ thống học bá: "Cô muốn phần thưởng là gì?"
Ôn Đại Nhi cắn răng đáp: "Tôi muốn tan học tối nay, Bạc Nghịch tạm thời có việc khác không thể cùng đi với Hứa Bạch Sương. Trên đường đi học về, xuất hiện lưu manh xúc phạm Hứa Bạch Sương."
Hệ thống học bá: "Được"
Chẳng mấy chốc, đã sắp tới giờ tan học.
Bạch Sương và Bạc Nghịch đều bắt đầu thu dọn cặp sách.
Bạc Nghịch đột nhiên nhận được một tin nhắn, sau khi xem xong, cả người đều trầm xuống.
"Cậu sao vậy?" Bạch Sương đã đoán được, có lẽ là do người trong nhà cậu gửi tin tới.
Bạc Nghịch cố tỏ ra ung dung thoải mái, "Không có gì, chỉ là tạm thời có chút chuyện, tối nay tôi không thể đi cùng cậu đến Diệu Vũ rồi."
"Được, tôi tự mình đi." Bạch Sương nói.
Sau khi Bạc Nghịch rời đi, Ôn Đại Nhi thừa cơ đi tới bên cạnh Bạch Sương.
"Sương Sương, thật khó khăn lắm mới có thời gian chúng ta ở một mình với nhau, cả một tháng này, Bạc Nghịch luôn ở bên cạnh cậu, tình bạn của chúng ta cũng sắp phai nhạt tới nơi rồi."
"Hừm." Vẻ mặt của Bạch Sương rất lãnh đạm, miễn cưỡng trả lời một tiếng.
"Sương Sương, cậu lên diễn đàn xem chưa? Có một bài đăng cố ý bịa đặt nói xấu cậu, thật sự là quá đáng lắm rồi, vậy mà lại nói cậu phẩu thuật thẩm mỹ, hút mỡ, còn lừa đảo!" Ôn Đại Nhi căm phẫn nói.
Nhưng trên thực tế thì cô ta lại nhìn chằm chằm chăm chú quan sát Bạch Sương, muốn tìm xem biểu cảm trên khuôn mặt Bạch Sương có lộ ra sự căm hận, hay là nỗi tủi thân oan ức nào không.
Hứa Bạch Sương khó chịu, không thoải mái, cô ta mới vui vẻ.
Nhưng Bạch Sương lại không có chút động tĩnh nào, "Ồ" một tiếng, sau đó xách cặp bỏ đi.
Ôn Đại Nhi lẽo đẽo theo sau, cùng Bạch Sương đi ra khỏi trường học, trong lúc đó còn ríu ra ríu rít luôn miệng nói chuyện với Bạch Sương, làm cho những học sinh khác tưởng rằng bọn họ có quan hệ rất tốt.
Chưa đi được bao xa, bọn họ đã gặp được một tốp lưu manh ngồi xổm ở con ngõ tụ tập hút thuốc.
"Yoh." Tên cầm đầu đám lưu manh tới ngăn cản Bạch Sương huýt sáo một tiếng, "Đứa con gái này nhìn cũng không tệ, không gầy đến da bọc xương, loại đồ ăn của tao." (ý là mẫu người mà gã thích)
"Sương Sương, nhìn bọn họ hung thần ác sát, tớ sợ quá." Ôn Đại Nhi khẩn trương đến hai tay đều ôm chặt cánh tay phải của Bạch Sương.
Cô ta cố ý làm vậy.
Cô ta cảm thấy cánh tay phải là cánh tay linh hoạt nhất nên cô ta đã kéo cánh tay phải, cho dù Bạch Sương có năng lực đánh trả, cũng chỉ có thể dùng cánh tay trái không thường sử dụng, không linh hoạt, cứng nhắc.
Không hề có cơ hội chiến thắng.
Bạch Sương lạnh lùng liếc nhìn tên tiểu lưu manh, "Cút."
Tiểu lưu manh bị chọc tức, tức giận đến bật cười, ném đầu lọc thuốc lá đứng dậy, "Cút? Cô là muốn cùng tôi lăn trên ga giường sao?". (Ở TQ từ cút và từ lăn có cùng cách đọc)
Hắn đưa tay muốn chạm vào người Bạch Sương, Ôn Đại Nhi "sợ hãi" ôm chặt khư cánh tay phải của Bạch Sương.
Ôn Đại Nhi thấy tình hình như vậy thì nhịn không được mà cong khóe miệng cười.
Đợi Hứa Bạch Sương bị tên tiểu lưu manh này bắt được, cô ta sẽ bỏ chạy ngay lập tức.
Những chuyện tiếp theo, đều không liên quan đến cô ta nữa rồi.
Tuy nhiên, chỉ nghe thấy một thanh âm bị bóp nghẹn, Bạch Sương dùng tay trái một đấm từ dưới lên trên đánh vào cằm tên tiểu lưu manh.
Cả người tiểu lưu manh lộn ngược, ngã ngửa trên mặt đất, ngay lập tức ngất đi.
"Vương ca!" Những tên tiểu lưu manh phía sau kinh hãi, đứa thì hét lên tên của hắn, đứa đi kiểm tra tình hình của hắn.
Sau khi phát hiện hắn ta thực sự bị ngất đi, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Bạch Sương giống như đang nhìn thấy Ôn thần.
Bọn hắn vẫn tính là có nghĩa khí, vẫn còn nhớ mà kéo theo tiểu lưu manh ngất như chết, vội vàng bỏ chạy.
Cũng không dám nói nhiều thêm một câu với Bạch Sương.
Ôn Đại Nhi bị một màn trước mắt làm cho ngây dại.
Cái này làm sao có thể..
Tay trái của người bình thường, phản ứng và động tác không phải đều rất chậm chạp, cứng đờ sao?
Vì cái gì mà tay trái của Hứa Bạch Sương lại linh hoạt như vậy, giống như bình thường cô ta thường dùng tay trái vậy?
Bạch Sương rút cánh tay phải đang bị Ôn Đại Nhi ôm chặt ra, lãnh đạm cười một cái, "Cậu có phải không phát hiện tay phải của tôi đang bị thương, đã phải băng bó mấy ngày rồi sao?"
Ôn Đại Nhi lúng túng cười đáp, "Tớ đương nhiên đã phát hiện ra rồi, Sương Sương, cậu bị thương sao tớ lại không biết được chứ."
Trên thực tế, Ôn Đại Nhi hơi đâu mà quan tâm Bạch Sương có bị thương hay không?
Cô ta quay mặt đi chất vấn hệ thống học bá, vì sao mấy tên lưu manh đó lại yếu đuối như vậy, chỉ bị một đấm của Hứa Bạch Sương đã ngất xỉu, còn bị Hứa Bạch Sương dọa cho bỏ chạy hết. "
Bạch Sương không quan tâm cô ta, giống như thường ngày, đi tới võ quán Diệu Vũ.
Ôn Đại Nhi vẫn cứ mặt dày mày dạn đi theo Bạch Sương, đi tới trước cửa Diệu Vũ thì dừng lại.
Cô ta ngẩng đầu nhìn vào bảng tên Diệu Vũ, lại quay đầu nhìn tên võ quán Dương Uy cách đó không xa ở bên kia đường.
Cô ta lờ mờ biết được tin đồn giữa hai võ quán này.
Diệu Vũ Dương Uy.
Võ quán Diệu Vũ mở trước, tiếng tăm vang xa.
Võ quán Dương Uy mở sau, bản thân cái thôi đã thấy được ý khiêu khích, sau khi mở ra thực sự đã đối đầu với Diệu Vũ khắp mọi nơi.
Thực lực của võ quán Dương Uy, hình như lấn át được Diệu Vũ một chút.
Nghĩ đến đây, con ngươi Ôn Đại Nhi xoay một vòng, lại có chủ ý mới.
Cô ta lôi cuốn luyện đề ra, sau khi làm xong đề, thỉnh cầu phần thưởng mới từ hệ thống học bá.
* * *
Bạch Sương luyện quyền được một nửa tiếng, mệt rồi, không luyện nữa, mang theo áo quần sạch đi vào phòng tắm tắm.
Chân trước của cô vừa mới bước vào phòng tắm, phía sau đã nghe thấy tiếng người ồn ào đi vào Diệu Vũ.
" Các người đừng đi theo tôi nữa, tôi thật sự không biết các người đang nói cái gì cả! "Ôn Đại Nhi sợ hãi chạy vào trong, đôi mắt đẫm lệ nói.
" Chuyện này không liên quan đến cô, đưa bạn của cô giao ra đây! "Người đang nói, thì ra chính là một đứa trong đám tiểu lưu manh tụ tập hút thuốc trong con ngõ mới gặp vừa rồi.
" Bạn của tôi.. "Ôn Đại Nhi ngập ngừng quay đầu, nhìn mọi người trong võ quán Diệu Vũ.
Quần chúng ăn dưa Diệu Vũ: ?
" Không, bạn của tôi không có ở đây, tôi cũng không biết các người là ai. "Trong mắt Ôn Đại Nhi ngập nước, liều mạng lắc đầu.
" Dương Nhị, sao cậu lại tới nữa rồi, các cậu không phải đã đồng ý rồi sao? "Quán trưởng nhăn mặt nói.
Dương Nhị sờ đầu cười," Quán trưởng, ông đừng có hiểu lầm, lần nay tôi không phải tới tìm Diệu Vũ các ông gây chuyện. "
Hắn ta chỉ và người đứng bên cạnh," Chính là thằng em của tôi bị người khác bắt nạn, mà người này lại đang trốn trong Diệu Vũ của mấy người, tôi tìm người xong sẽ rời đi. "
" Nói, đứa con gái đó trông như thế nào? "Dương Nhị vỗ một cái lên người tiểu lưu manh.
Tiểu lưu manh cậy thế có người chống lưng, nói một cách đầy tự tin," Cô ta mặc một cái áo thun màu trắng, thuận tay trái, là một người độc ác, không thích nói nhiều, chỉ một đấm đã đánh Vương ca ngất đi!"
Mọi người trong Diệu Vũ ngơ ngác nhìn nhau.