Ngày sống yên ổn qua không bao lâu, phương bắc bùng phát ôn dịch trong quy mô lớn, thừa tướng ở trên triều trình tấu chương, phương bắc đại hạn, xác chết đói vạn dặm, chỉ có quốc sư đại nhân đích thân đến, mới có thể ổn định lòng dân.
Cho dù tấu chương này không phải của thừa tướng đám học trò cũng cảm thấy khả thi, quốc sư chính là tồn tại tương đương với thần, có hắn ở tự nhiên có thể ổn định lòng dân, không đến mức tạo thành hỗn loạn lớn hơn.
Ánh mắt Long Tư Khang tối sầm, kia chính là ôn dịch đấy, hắn làm sao nỡ để quốc sư rời đi.
“Thần nguyện cùng đi.” Trấn quốc đại tướng quân Tần Đan đứng ra, “Nhất định bảo vệ quốc sư chu toàn.” Ôn dịch, nạn đói, khả năng mang đến còn có chết chóc, một chuyến này hắn không thể không đi.
Nắm tay Long Tư Khang nắm chặt lại buông ra, “Chuẩn.”
Nhìn theo quốc sư tuyệt trần mà đi, “Tư Lâm, có phải trẫm rất vô dụng không?”
“Hoàng huynh sao lại nói ra lời này?” Long Tư Lâm cũng vừa rời mắt khỏi cỗ kiệu đã không nhìn thấy bóng kia.
“Rõ ràng thề phải bảo vệ hắn, lại hết lần này đến lần khác để hắn rơi vào nguy hiểm.” Hận ý của Long Tư Khang với thừa tướng lên đến đỉnh, còn có nữ nhân kia.
Long Tư Lâm không tiếp lời, hắn có loại cảm giác, hoàng huynh không chiếm được thứ hắn muốn, bản thân mình cũng vậy, quốc sư dường như vốn không thuộc về thế gian.
Thương Vân đến quả thật làm cho nạn dân bệnh nặng có một tia hy vọng, Lam Tử lúc trước chính là thành lập danh tiếng trong đợt ôn dịch này.
“Thanh Phong, nếu ta hoàn thành nhiệm vụ có thể rời đi trước không?” Vị diện NP làm cho hắn rất không thoải mái, tuy rằng hắn không có tiết tháo gì, nhưng tuyệt đối sẽ không đồng thời phát sinh quan hệ với nhiều người, kia cũng không phải bởi vì yêu mới rộng lượng, ngược lại, kết cục HE chỉ có thể nói rõ bọn họ yêu không đủ, tình yêu đều là ích kỷ, hẹp hòi, không chứa nổi bên thứ ba, càng đừng nói đến người thứ bốn thứ năm.
“Khi nguyên thân phải chết là ngươi có thể rời đi, đây là quy tắc, sau này Thương Vân có thể dùng.” Thanh Phong lại lộ ra một bug về không gian.
“Vậy thì thật sự là quá tốt, không khí nơi này cũng làm ta cảm thấy không thoải mái.” Thương Vân cong cong lông mày, đây thật đúng là một tin tức tốt, ngày này cũng sắp đến rồi, hắn không ngại lại trang bức một lần sau đó rời đi.
Thương Vân sai người dựa theo đơn của hắn phối thuốc, ở chỗ nguồn nước cũng ngâm dược thảo, đây vốn là Lam Tử nghiên cứu ra, Thương Vân thuận tay lấy luôn, không có một chút xấu hổ vì ăn cắp bản quyền.
“Quốc sư, đã có bệnh nhân khỏe lên, phương thuốc hiệu quả.” Tần Đan nhìn quốc sư tắm dưới ánh mặt trời, cảm thấy đối phương dường như sắp bay lên trời vậy.
Thương Vân gật gật đầu, đương nhiên là hiệu quả, đây chính là phương thuốc thần y nghiên cứu rất lâu mới thu được, “Thương thế của Tần tướng quân thế nào rồi?”
Tần Đan bọn họ bị người phục kích, Tần Đan bị trọng thương, là Thương Vân cứu hắn. Có thể khẳng định là dân chúng bạo loạn tuyệt đối không có trình độ này, nhất định là có người không hy vọng bọn họ sống trở về.
“Đã không đáng ngại, thuốc của quốc sư dùng rất tốt, có chút đáng tiếc, cũng không phải vết thương lớn gì.” Tần Đan có chút đau lòng, đồ tốt như vậy hẳn là giữ lại dùng bảo vệ tính mạng trên chiến trường.
Thương Vân lắc đầu, “Nếu như không phải tất yếu, ta cũng sẽ không dùng băng ngưng lộ, tướng quân rất coi thường thương thế của mình, chủy thủ kia lệch thêm nửa phân nữa thôi thì cho dù có băng ngưng lộ cũng không làm nên chuyện gì.” Thương Vân cầm ra một bình ngọc nhỏ từ trong ống tay áo, “Tướng quân cầm đi đi, sẽ có lúc cần dùng.”
“Thứ này rất quý trọng, quốc sư vẫn là giữ lại phòng thân đi.” Tần Đan không dám nhận, đã dùng một lọ, lại lấy một lọ thật là chết cũng không đủ để báo đáp.
“Tướng quân thu đi, ta là huyết mạch Phượng hoàng Băng sương, chút thứ này vẫn là lấy được.” Quốc sư giống như đang nói mấy lời linh tinh kiểu như thời tiết hôm nay không tệ vậy.
Tần Đan hít ngược một hơi khí lạnh, quốc sư quả nhiên là con cưng của ông trời, chỉ sợ cảm giác quốc sư muốn theo gió mà đi vừa rồi của mình cũng không phải ảo giác. Dù cho ngày nào đó quốc sư phi thăng thành tiên hắn cũng sẽ không cảm thấy một chút kỳ quái, thật giống như chuyện vốn nên như thế mà thôi.
Ban đêm, Thương Vân chợt mở to hai mắt, lại có người dám nửa đêm đến thăm dò nơi ở của hắn, thật sự là rất tốt. Thương Vân giận dữ phản cười, hắn cũng không phải Tô Diệu Tuyết mềm mại dễ đẩy ngã kia.
“Ai!” Thương Vân quát lên một tiếng, kinh động thị vệ, bóng người kia vèo một tiếng bay đi.
Vậy là đủ rồi, chút thời gian này là đủ cho Thương Vân xác định người đến là ai, chính là thần y Lam Tử, xem ra cảm thấy gặp phải kỳ phùng địch thủ, muốn đến nhìn mặt một lần.
Thương Vân mặc áo choàng, không nhanh không chậm đuổi theo, Lam Tử, đây là ngươi tự đưa lên cửa, mạng ngươi ta liền giữ lại.
Lam Tử miệng phun máu tươi, ngã trên mặt đất, thuốc độc lại hoàn toàn không có tác dụng với người này, hắn chỉ là tò mò mà thôi, không ngờ người này lại muốn mạng của mình. Máu phun ra khỏi miệng dần dần biến thành màu đen, thuốc độc cho dù là mình cũng không thể phân biệt thành phần, trình độ của người này cao hơn bản thân nhiều lắm!
“Không biết thế nhân biết quốc sư bọn họ sùng bái là một kẻ ác coi mạng người như cỏ rác như vậy thì sẽ ra sao!” Trong lòng biết không có đường sống, Lam Tử khẩu xuất cuồng ngôn(1), trong lòng vui vẻ rồi nói.
“Ngươi chết, sẽ không ai biết!” Trong lời nói của Thương Vân không mang bất cứ độ ấm nào.
“A,” Lam Tử cười khổ, không ngờ hắn lại phải chết kiểu này, chẳng qua là nhất thời tò mò mà thôi, nhất thời tò mò.
“Quên nói cho ngươi, kiếp sau, đừng yêu không có tôn nghiêm.” Thương Vân nói xong, một tia sét giáng xuống, thi thể Lam Tử bị lửa sét vây quanh.
“Xem đủ chưa? Tần tướng quân.” Đối với đại tướng quân theo đuôi đến đây lại chậm chạp không xuất hiện, Thương Vân rất là bất mãn, nếu gϊếŧ hắn có lẽ thế đạo này sẽ còn loạn nhanh hơn so với thời điểm có nữ chính ở.
“Quốc sư,” Tần Đan đứng ra, hắn có chút không thể tin được sát thủ lãnh huyết vô tình kia chính là vị thần trách trời thương dân lúc ban ngày.
“Cùng một câu cũng nói cho tướng quân ngươi, nếu không phải gϊếŧ ngươi thiên hạ sẽ càng loạn nhanh, ta không ngại cho ngươi yên nghỉ.” Thương Vân đưa tay vỗ vỗ mặt Tần Đan.
“Ta không hiểu, quốc sư.” Tần Đan rất là mê hoặc.
“Ngươi biết năng lực lớn nhất của quốc sư là cái gì không?” Thương Vân bắt đầu đi bộ trở về, quay đầu nhìn thoáng qua, “Bói toán!”
“Nếu có một ngày ngươi yêu phải Tô Diệu Tuyết, ta nhất định sẽ gϊếŧ ngươi nha!” Thương Vân cong cong một bên khóe môi, ý cười không đến đáy mắt, đối với những nam nhân của nữ chính này, hắn là một chút hứng thú cũng không có, còn không bằng đến vườn trường lắc lư đâu!
“Ta biết Thương Vân sẽ thích hành trình xanh mướt!” Thanh Phong hình như rất là suиɠ sướиɠ.
“Cút!” Thương Vân nói ra từ này cảm thấy trong lòng rất thích, kéo theo nhìn Tần Đan bên cạnh cũng không chán ghét như vậy.
“Ta vẫn là không hiểu, ta làm sao lại có quan hệ với phi tử của hoàng thượng, kia chính là tội lớn dâʍ ɭσạи hậu cung.” Tần Đan cũng không thể nhận đồng thứ này.
“Đã nói là bói toán, không chỉ là ngươi, còn có giáo chủ Ma giáo Cầu Bạch, minh chủ võ lâm tương lai Nhạc Thu Vũ, thần y Lam Tử vừa rồi kia, ngươi, còn có hoàng thượng cùng Cung thân vương, đều sẽ yêu phải một linh hồn đến từ thế giới khác, mà linh hồn kia chiếm giữ thân thể Tô Diệu Tuyết. Một nữ nhân mang theo đám nam nhân các ngươi mở ra hành trình mưu đồ thiên hạ, lửa chiến dồn dập, sinh linh đồ thán, đây là ta quyết không cho phép. Ta muốn gϊếŧ Tô Diệu Tuyết, đáng tiếc, nàng lại được đại số mệnh che chở, không động được nàng cũng chỉ có thể chặt đứt từng cánh tay của nàng.” Thương Vân phất phất ống tay áo, “Ta không ngại vì muôn dân thiên hạ tay nhuộm máu tươi.”
Tần Đan ngốc ngốc nhìn bóng lưng Thương Vân, không có đuổi theo, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
“Thương Vân, ngươi thật sự không suy xét giới giải trí một chút sao? Ngươi tuyệt đối có thể làm ảnh đế.” Thanh Phong trêu đùa.
“Có lẽ sẽ suy xét đi,” Thương Vân không quan tâm, giới giải trí vẫn tốt hơn vườn trường.
“Có lẽ vườn trường sẽ có cảm giác gì khác nha, đừng dễ dàng buông tay.” Thanh Phong đang tỉ mỉ chọn lựa vị diện có thể làm Thương Vân giậm chân, có thể hình ảnh sẽ rất thú vị đây!
Thương Vân không lại để ý đến tên khốn kiếp này, hắn một lòng muốn thoát ly vị diện này, chờ lúc hắn trị ôn dịch xong, trở lại thần điện, thừa tướng đã bị xét nhà, Tuyết tần cũng bị biếm lãnh cung.
Nhưng mà, như vậy vẫn là chưa đủ, Tô Diệu Tuyết đến hại chết nhiều người như vậy, làm sao có thể đủ chứ!
Tô Diệu Tuyết cũng sẽ không ngồi chờ chết, nàng cũng không phải nữ tử cổ đại chân chính, tam tòng tứ đức, bị biếm lãnh cung liền cô độc đến già.
Nàng sắp đặt một trận hỏa hoạn, trốn khỏi hoàng cung ăn người kia, tên giả Phương Hoa, chính là tên cũ trước khi nàng xuyên việt.
Sau đó… Sau đó gặp gỡ Nhạc Thu Vũ lang bạt bên ngoài, Thương Vân không khỏi vỗ tay cho sự cố chấp của vị diện, đều đã lệch thành như vậy nó còn muốn vãn hồi, nó là có bao nhiêu yêu nữ chính.
Tô Diệu Tuyết cũng chính là Phương Hoa hiện tại, đang theo Nhạc Thu Vũ cùng đi về phía đại hội võ lâm, Phương Hoa cảm thấy rất hứng thú với loại võ công có thể bay tới bay lui này, đáng tiếc thân thể nàng đã qua thời gian tập võ tốt nhất, gân cốt cũng không được tốt lắm, chỉ có thể từ bỏ.
Võ lâm hiện tại cũng không yên ổn, sau khi Cầu Bạch chết, Ma giáo rắn mất đầu, rất nhanh thì sụp đổ tan rã, võ lâm thiếu đi kẻ địch chung, có lẽ rất khó ngưng tụ lại với nhau đúng không!
Quốc sư cảm thấy hứng thú với đại hội võ lâm, Cung thân vương tự nhiên cùng đi theo đến, không thể không nói, người bên cạnh cho dù mặc một thân đồ đen, mang theo bạch nạ sứ trắng, cũng không che lấp được một thân hơi thở thần thánh.
“Còn chưa biết tên quốc sư đâu, ở bên ngoài gọi quốc sư là sẽ làm lộ đúng không!” Long Tư Lâm nhỏ giọng hỏi.
“Thiên Dạ.” Thương Vân phun ra hai chữ, mang theo mũ trùm đầu, khăn che mặt màu đen che đi mặt nạ màu trắng.
Thiên Dạ? Long Tư Lâm lặp lại hai chữ này, thật là cái tên rất hay.
“Đại hội võ lâm vẫn là quy tắc cũ, người có khả năng cứ lên, các vị thanh niên tài tuấn có thể thoải mái buông tay thử một lần.” Nhạc Thiếu Phong còn có thể duy trì nụ cười trên mặt, chẳng qua rất nhanh thì hắn cũng không cười nổi.
“Có phải võ công đứng đầu là có thể làm minh chủ không?” Người Thiên Kiếm sơn trang lên tiếng đầu tiên, bọn họ có một quyển kiếm phổ, chú ý cảnh giới người kiếm hợp nhất, rất có uy danh trong võ lâm.
Biểu tình trên mặt Nhạc Thiếu Phong nứt một chút, lại khôi phục bình thường, “Làm sao có thể, võ công là một hạng tiêu chuẩn, quan trọng vẫn là tất cả mọi người có thể tin phục, không phải sao?”
“Đó là đương nhiên.” Hồng Diệp như cười như không nhìn Nhạc Thiếu Phong, “Nếu trang chủ có thể thủ thắng mà nói, Hồng Diệp sơn trang ta tuyệt đối là ủng hộ.”
“Ha ha, nhận ngài chúc lành, tiểu nhi ngôn ngữ vô trạng, còn xin Nhạc minh chủ đừng so đo mới được.” Bùi Cẩm cười tủm tỉm chắp tay với Nhạc Thiếu Phong.
Nhạc Thiếu Phong đáp lễ, “Sẽ không, vậy liền bắt đầu đi, cho đám trẻ chơi đùa trước đi!”
Chờ hắn trở lại trong phòng, thiếu chút nữa thì lật bàn, đám người này, không thể an an phận phận một chút sao, Cầu Bạch kia cũng chết không phải lúc!
“Phụ thân,” Nhạc Thu Vũ vừa mới chạy đến, còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, có một kiều tiểu thư(2) không biết võ công liên lụy, muốn nhanh cũng không nhanh được.
“Ngươi còn biết quay về! Lúc trước gửi thư gọi ngươi về nhà, ngươi lại đến bây giờ mới về, dã đến chỗ nào.” Nhạc Thiếu Phong mắng xong mới phát hiện sau lưng con trai có một nữ tử đi theo, không giống người luyện võ, ra ngoài lại không mang mũ trùm đầu, cử chỉ lỗ mãng, không giống nữ tử nhà lành, chính là bị nữ nhân này quấn chân sao?
“Phụ thân, đây là bằng hữu ta gặp được trên đường, Phương Hoa Phương tiểu thư.” Nhạc Thu Vũ giỏi nói chuyện, là một tính tình chất phác.
“Gặp qua Nhạc minh chủ.” Phương Hoa cúi người hành lễ.
Nhạc Thiếu Phong cũng không muốn phát giận với một nữ tử, gật gật đầu để nàng đứng dậy, “Sau đại hội võ lâm ngươi cũng thành thân đi, vi phụ đã giúp ngươi định ra con gái của tông chủ Huyền Thiên tông, Hạ Lâm Lâm, chuẩn bị thành thân đi!”
Nhạc Thu Vũ không có phản ứng gì, hắn đã sớm biết hôn sự của bản thân không phải do hắn làm chủ, chỉ là gật đầu đồng ý.
Trong lòng Phương Hoa lại nghẹn một hơi, nàng cùng Nhạc Thu Vũ một đường sống chung vui vẻ, vốn tưởng rằng hắn có ý với mình, ai biết phụ thân ép duyên lại gật đầu đồng ý, Phương Hoa cắn răng, mới không hiếm lạ khúc gỗ này, xem xong đại hội võ lâm nàng liền rời đi, cho hắn hối hận đi.
Thương Vân đảo mắt, tự nhiên không thể để Nhạc Thu Vũ đi tai họa thiếu nữ nhà khác, hiện tại hắn đối với Phương Hoa còn chưa đến mức kia, nhưng về sau chưa biết chừng.
Vì thế, một trận bắt gian liền xảy ra trước mắt bao người, lúc Nhạc Thu Vũ cùng Phương Hoa trần như nhộng phiên vân phúc vũ bị một nha đầu thấy được, nha đầu thét chói tai làm tất cả người trong đại hội đều bị dẫn lại đây. May mà xã hội này nam tôn nữ ti, coi như thiếu niên phong lưu, làm cho Nhạc Thiếu Phong tức giận là sau chuyện này lại tìm thế nào cũng thấy nha đầu kia đâu, hắn không thể không nghi ngờ rằng mình bị người tính toán.
Hơn nữa Nhạc Thiếu Phong lại mất vị trí minh chủ, đối với Phương Hoa này lại càng không thích. Nhốt nàng ở trong sơn trang, không cho ra ngoài!
Ngày Nhạc Thu Vũ đại hôn, Phương Hoa chạy trốn ra, không xu dính túi, lưu lạc đầu đường, bị bán vào nơi trăng hoa(3).
Thương Vân sai người đi dặn dò tú bà, Phương cô nương thiên phú dị bẩm, mỗi ngày tiếp tám người mười người đều là chuyện nhỏ. Tú bà thu bạc tự nhiên thoải mái ép buộc Phương Hoa, vốn còn cho rằng có thể bồi dưỡng ra một cây rụng tiền, trách thì trách ngươi đắc tội nhân vật lớn, người được phái đến chính là người phủ Cung thân vương, đắc tội hoàng gia thì thế này đã là rất dễ dàng.
Thương Vân thu được nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành, liền chế tạo một đợt thiên kiếp, quốc sư Thiên Dạ cũng biến mất theo trận tai nạn này, bỏ lại một đám người phiền muộn.
(1) Xuất khẩu cuồng ngôn: nói ra những lời ngông cuồng
(2) Kiều tiểu thư: chỉ nữ tử thân kiều thể yếu
(3) Nơi trăng hoa: ví dụ như lầu xanh, nhà chứa,…