Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra

Chương 7.3

Ở trong lửa giận đã hiện thực hóa của các học sinh, bốn người Thương Vân ăn uống no đủ, thu thập xong hành lý, bắt đầu buồn rầu làm sao qua sông.

Thương Vân đi đến bên bờ sông, có một số tân sinh tò mò đều đang vụиɠ ŧяộʍ nhìn hắn, Thương Vân sờ sờ một gốc đại thụ bên bờ, dùng mắt đo một chút khoảng cách.

“Bellamy, cậu muốn làm gì?” Kofi muốn làm một chút chuẩn bị tâm lý trước, trực giác nói cho hắn bạn cùng phòng này lại muốn làm ra hành động kinh người gì. Bacon lúc trước hừ lạnh với Thương Vân cúi thấp đầu, cọ cọ ngón tay mình, beta cũng có thể sống giống như hắn sao? Thật sự có thể sao?

Bacon vốn là người thừa kế được trong nhà bồi dưỡng trọng điểm, khi trưởng thành lại kiểm tra ra là beta, không có năng lực sinh sản, hắn hừ lạnh với Thương Vân cũng là đang tìm cảm giác cân bằng, hắn cảm thấy Thương Vân còn không bằng hắn, còn bị mọi người từ hôn trước mặt mọi người, nhưng mà… bị từ hôn dường như không có một chút ảnh hưởng đến Thương Vân, làm sao có thể, hắn làm sao có thể một chút cũng không để ý chứ!

Thương Vân xác định điểm tấn công, đứng ở bên cạnh đại thụ, đột nhiên xoay người, một cú đá quay sau, một cây đại thụ che trời theo tiếng ngã xuống đất, thẳng đến bờ sông bên kia.

“Tôi biết mà!” Kofi búng ngón tay kêu vang, hai mắt tỏa sáng, hắn rất có hứng thú với số liệu thân thể của Thương Vân, thân thể gầy yếu như vậy vì sao lại có lực lượng mạnh như vậy.

“Đi thôi.” Thương Vân xách ba lô lên, khi các học sinh khác còn chưa phản ứng được đã giành trước qua sông. Tìm một cái lều ở trong rừng, liền dàn xếp xuống.

Hiệu trưởng Angus cào rụng một bó râu, đứa bé này từ đâu đến, sầu chết người, tiết mục đồng lòng hợp sức tạo thuyền đã nói đâu, cầu độc mộc cái gì, thật sự có thể sao?!

“Ha ha,” Thượng tướng Dillon rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng, “Thú vị.” Lập tức lại dừng tiếng cười.

Hiệu trưởng Angus đã không còn sức phun tào, cái gì cũng không quan trọng, một chống mười cái gì cũng không liên quan, quan trọng là thượng tướng mặt lạnh cười có được không.

“Kết thúc giúp tôi hẹn cậu ta nói chuyện.” Dillon nói xong liền vỗ mông rời đi, beta này rất trúng ý hắn.

“Được, được.” Hiệu trưởng Angus còn đắm chìm ở trong đả kích chưa hồi thần lại.

“Bellamy, đây là cái gì? Thơm quá đi.” Charlotte sán lại gần, dùng sức hít hít mũi, “Là canh cá sao?”

“Ừ.” Thương Vân dùng nhánh cây xuyên vào một con cá đã xử lý sạch sẽ khác, đặt ở trên lửa nướng, cá này vừa nhìn đã thấy rất ngon, Thương Vân không khỏi ngứa tay liền bắt hai con nấu ăn.

“Bellamy, tớ quyết định, cậu là người thứ hai tớ sùng bái.” Charlotte là một đứa trẻ rất đơn thuần, tuy rằng là một beta, lại là được người trong nhà cưng chiều, không cảm nhận được khổ sở của một beta trong nhà quý tộc.

“Vậy người thứ nhất cậu sùng bái là ai?” Kofi cầm gia vị trong túi hắn tới, cá này ngửi thật thơm.

“Đương nhiên là thượng tướng Dillon, đó là thần tượng của tớ, tớ cũng muốn trở thành người như vậy.” Charlotte đã cầm bát tùy thời chuẩn bị khởi động.

Kofi cười lắc đầu, có lý tưởng luôn là chuyện tốt, chẳng qua, hắn ngẩng đầu nhìn Thương Vân đang nghiêm túc nướng cá, người này còn thật khó mà nói.

“Ăn ngon, ăn quá ngon.” Bên ngoài cháy cháy, bên trong trơn mềm, nước miếng giàn giụa a, có một bạn cùng phòng chú ý ăn uống thật tốt.

“Các học sinh, đồng bạn của chúng ta gặp một nhóm đạo tặc cùng hung cực ác, các bạn phải dốc hết toàn lực nghĩ cách cứu viện bọn họ ra.” Thanh âm của lão sư lại vang lên, Thương Vân bịt tai lại nằm trên cỏ, không nghe thấy không nghe thấy!

“Đừng giả không nghe thấy, tôi đi rút thăm.” Với bạn cùng phòng mạnh mẽ này, Kofi có thể nói là hảo cảm max điểm, ngẫu nhiên có hành vi ngây thơ cũng không đáng kể.

Khi Kofi trở về là dở khóc dở cười, không biết Thương Vân có thể gϊếŧ hắn không nữa, cái gì là vận may a, đây là.

“Được rồi, tổ đầu tiên, ký túc xá 302, qua cửa mà nói có mười vạn tích phân làm phần thưởng, bốn người chia đều.” Lão sư lại tốt bụng bổ sung thêm một câu.

Mắt Thương Vân sáng lên, túm súng đạn màu qua, bắn trúng thì đối phương sẽ nở hoa, bắn trúng chân chân sẽ không thể động, nếu mặc áo chống đạn thì bắn trúng tim cũng không chết được, ngừng lại ba giây là được, chỉ có bắn trúng đầu mới tính tử vong.

Kiểm tra súng ống, còn có thiết bị thông tin, “Kofi, cậu ở lại chỗ này.”

“Vì cái gì?” Kofi có chút nghi hoặc, cho dù năng lực của hắn không mạnh cũng mạnh hơn Charlotte chứ, vì cái gì để hắn ở lại, hắn còn có thể phân tích số liệu.

Thương Vân mân mê trên thiết bị thông tin một lúc, trên màn hình máy tính xuất hiện hình ảnh vệ tinh, trong nhà gỗ dễ thủ khó công hiển thị mấy điểm nhiệt lượng, là kẻ bắt cóc, đang đi tới đi lui.

“Cậu đợi ở đây chỉ huy, ba người chúng tôi đi nghĩ cách cứu viện, tôi không muốn ăn căn tin, tuyệt đối không muốn, cậu hiểu không?” Oán niệm với đồ ăn của Thương Vân là rất sâu, căn tin phổ thông thật sự không phải người ăn.

Bacon phù một tiếng bật cười, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra nụ cười sau khi biết mình là một beta, beta thì sao, vẫn có thể sống được tiêu sái như thường.

“Bellamy, đây là cái gì?” Lão sư cũng sợ ngây người, đây là ăn gian, hắn cũng không cho thứ này.

“Hình ảnh vệ tinh a,” Thương Vân trợn trắng mắt, “Đánh nhanh thắng nhanh, đi!”

“Thầy đương nhiên biết là hình ảnh vệ tinh, này? Em quay lại đã!” Lão sư kia có chút vô thố, giờ phải làm thế nào?

“Cậu ta xâm nhập hệ thống theo dõi vệ tinh.” Daniel đang trần thuật một sự thật, mấu chốt nhất là hắn vừa liên hệ với hệ thống phòng hộ bên kia, bên kia căn bản không phát hiện có dấu vết xâm nhập, mệt thượng tướng còn muốn kết thúc giúp hắn.

“Hả? Daniel, sao cậu lại ở đây?” Benson giả mạo lão sư kỳ quái hỏi.

“Tôi đến xem xem máy tính,” Daniel cũng là cao thủ ở phương diện này, nhưng muốn xâm nhập hệ thống vệ tinh lại không để lại dấu vết trong thời gian ngắn như vậy, hắn tự nhận là không làm được.

Kofi chỉ huy thống khoái, quả thực chính là nghiêng về một bên hành hạ đến chết mà, người giỏi phân tích số liệu như hắn làm việc này thật sự chỉ là một bữa ăn sáng. Bên này vừa mới giải cứu con tin thành công, máy tính đã bị một bàn tay lấy đi. Kofi ngẩng đầu nhìn theo bàn tay kia, lọt vào trong tầm mắt là một thân quân trang màu trắng, nhìn thấy dấu hiệu trước ngực, con ngươi mạnh co rụt lại, là người hạm đội Tinh Nguyệt, còn là phó quan cao cấp. Như vậy thật ra một lần đóng quân dã ngoại khác thường này là vì lựa chọn tân binh? Trái tim Kofi điên cuồng nhảy lên, nếu thật là như vậy, nếu thật là như vậy, Kofi nắm chặt nắm tay, bình tĩnh, phải bình tĩnh, chuyện còn chưa rõ ràng, đừng cả kinh nhất chợt mới được.

Ba người Thương Vân cũng vui vẻ quay lại, một trận đánh được xinh đẹp, trừ Charlotte bị thương bả vai, khác liền không có cái gì.

“Mười vạn tích phân, mỗi người hai vạn rưỡi.” bn tận chức tận trách sắm vai nhân vật lão sư, “Tổ đầu tiên thành công, tổ tiếp theo, phòng 207 chuẩn bị.”

Daniel cố ý nhìn Thương Vân vài lần, beta nhìn qua nhỏ bé yếu ớt này thật sự có thể hóa thân bạo long? Daniel lắc đầu, thế giới này biến hóa nhanh quá, hắn càng ngày càng không hiểu.

Ba ngày đóng quân dã ngoại nhanh chóng kết thúc, Thương Vân cũng sắp cạn lương thực, rốt cuộc có thể trở về ngủ giường mềm, đừng lại ra yêu thiêu thân gì.

Đến khi Thương Vân nhìn thấy phi thuyền đến đón bọn họ, hắn mới biết bản thân quá ngây thơ rồi, lập tức gục đầu.

“Có người sợ độ cao không?” Lúc bước lên phi thuyền Thương Vân dừng lại một chút, hỏi một câu.

“Không có a, làm sao?” Charlotte không rõ tình hình hỏi.

Lời Thương Vân nói lại làm Kofi cảnh giác lên, là có vấn đề gì sao? Hắn muốn dùng ánh mắt trao đổi với Thương Vân, Thương Vân không dấu vết lắc đầu, ý bảo hắn đợi một chút, đừng sốt ruột.

Bacon thấy được hai người trao đổi, ngồi ngay ngắn, tùy thời cảnh giác bốn phía.

“Có vấn đề gì à?” Charlotte ngồi xuống sau đó cẩn thận hỏi, bạn học bên cạnh đều đang líu ríu, hoàn toàn là dáng vẻ vui vẻ sống sót sau tai nạn.

Thương Vân cài dây an toàn, hơi hơi nhăn mi, chuyện chỉ sợ không đơn giản như vậy. Mấy người bạn cùng phòng của hắn thấy thế, cũng cài chắc dây an toàn, bốn người từ lúc lên phi thuyền liền không nói một lời, giống như đang chuẩn bị cái gì.

Đang khi mọi người vui vẻ chờ trở về trường ôm chăn bông, thân tàu đột nhiên xóc nảy lên, học sinh không cài dây an toàn thất oai bát đảo lăn thành một đống.

“Địch tập, chú ý, địch tập, chú ý…” Phi thuyền kéo cảnh báo, Benson nhăn mi, thế này hình như hơi sớm hơn so với kế hoạch, không phải là ra tình huống gì đấy chứ!

Thương Vân ngược lại không hoảng sợ, ai chọc phiền toái ai liền đi giải quyết đi, một người ngoài như hắn vẫn là đừng nhúng tay.

“Harphose?!” Benson nghiến răng nghiến lợi trừng màn hình.

Một alpha râu quai nón tùy ý cười, “Đừng làm chống cự vô ích, trừ khi mày muốn hơn một nghìn học sinh này chôn cùng, chẳng qua cũng không có cái gì, dù sao đều là beta, không có gì ghê gớm.” Harphose nâng cằm khiêu khích, ném cái mị nhãn, ghê tởm thấu.

“Đồ phản bội nhà mày.” Benson nghiến răng nghiến lợi nói, Harphose cùng Benson từng là bạn học, cũng cùng nhau tham quân, sau này Harphose gia nhập tổ chức cứu vớt nhân loại gọi Viper gì đó kia, hai người cũng đi ngược lại, càng chạy càng xa. Lần Harphose phản bội kia, đoàn Tinh Nguyệt bảy gần như toàn quân bị diệt, chiến hữu, lão sư của Benson không chết trong tay trùng tộc, ngược lại chết trong tay chính người một nhà, loại nghẹn khuất này, khó nói nên lời.

“Đây là chữ tốt, vốn đang định chiêu hàng, không nghĩ tới a, Benson cao thượng kiên trinh, nhiều oan hồn học sinh như vậy, không biết mày chết rồi có được yên lành không đây?” Harphose hạ lệnh khai hỏa, “Cần phải nói cho đám học sinh kia, nguyên nhân bọn họ tử vong.”

Hệ thống của phi thuyền bị phá hỏng, đoạn đối thoại kia bị trực tiếp toàn bộ quá trình, gợi ra khủng hoảng giữa các học sinh.

Benson đi ra, cúi chào thật sâu, im lặng khom lưng, “Rất xin lỗi liên lụy các bạn.”

Trong phi thuyền lặng ngắt như tờ, một âm thanh đánh vỡ yên tĩnh, “Benson lão sư, em ủng hộ thầy, em tình nguyện chết cũng không làm tù binh, em là quân nhân!” Ánh mắt Charlotte sáng long lanh, hắn muốn chết kiêu ngạo, tuyệt đối không tham sống sợ chết.

“Đúng, chúng em ủng hộ thầy.” Học sinh khác cũng nhao nhao phụ họa, đúng vậy, bọn họ là vì trở thành quân nhân mới đến trường quân đội, bọn họ chính là đại biểu cho mặt mũi của quân nhân.

“Thật là chí tình chí nghĩa mà, làm người hâm mộ.” Thanh âm của Harphose làm người chán ghét kia lại xuất hiện, “Vậy thì thành toàn cho chúng mày đi, tạm biệt, các quân nhân!”

Thương Vân cởi dây an toàn, hắn có thể nhìn người khác chọc phiền toái, nhưng không có nghĩa là phiền toái này có thể có hại đến lợi ích của hắn, có người muốn mạng của hắn, không đánh trả thì kia không phải Thương Vân.

“Mở cửa cabin sau ra,” Thương Vân túm Benson qua, “Như vậy đã buông tay, anh cũng không xứng làm quân nhân.” Quay đầu đi nói với đám học sinh kia, “Đều về chỗ ngồi của mình, buộc chặt dây an toàn, đều nghe mệnh lệnh của tôi.”

Nói xong liền đi thẳng đến khoang điều khiển, “Harphose.” Thương Vân gõ gõ đánh đánh trên bàn thao tác, thuận tiện nhìn thoáng quua alpha dương dương tự đắc kia.

“Làm sao, tiểu mỹ nhân? Nếu cậu muốn yêu thương nhung nhớ, tôi liền miễn cưỡng tiếp thu đi.” Harphose không biết sống chết đùa giỡn Thương Vân.

Thương Vân nâng nâng mi mắt, “Thật không, chỉ sợ anh không còn mạng tiêu thụ thôi!” Ấn xuống nút xác định cuối cùng, Harphose bên kia chợt lóe bông tuyết, thân tàu đung đưa kịch liệt, “Xảy ra chuyện gì, mày làm cái gì?!”

“Gậy ông đập lưng ông mà thôi, tôi đây là cao thủ đấy, quỹ tích pháo laser là dễ dàng bị bóp méo trình tự nhất, ngu ngốc!” Thương Vân đứng lên, “Một phút đồng hồ sau mở cửa cabin sau, phát vũ khí cho đám học sinh kia, đều đừng nhàn rỗi, tiêu diệt hết đám kẻ địch đi lên phi thuyền kia đi.”

“Ah.” Benson ngốc choáng váng cứ thế làm theo, hoàn toàn không chú ý tới mình mới là lão sư, là quan trên.

Thương Vân đi đến cửa cabin sau, trong mắt lóe ánh sáng làm cho người sợ hãi, rốt cuộc có cơ hội thử một chút bảo bối của mình.
Bình Luận (0)
Comment