" Sao hả? Trong đó thế nào? "
Thân vương Milan sợ hãi rống giận " Cô muốn làm gì?!! Đây là đâu?!! "
Bây giờ ông ta nhìn xung quanh, chỉ biết bản thân bị nhốt thứ gì đó, thậm chí cả người bị thu nhỏ đi rất nhiều
Lãnh Tử Nguyệt thoáng cái, trêи tay liền xuất hiện một chiếc gương, đặt trước mặt ông ta
Thân vương Milan chỉ cảm thấy, đầu óc mình " ong " một cái, vậy mà ông lại bị nhốt bên trong một viên ngọc, nhìn từ ngoài vào thì bé thế thôi, nhưng bên trong lại là khoảng không bất tận
Milan càng ngày càng hoảng sợ, chưa để ông ta kịp phản ứng, một cỗ đau đớn ập tới, quanh thân ngọn lửa bập bùng bốc lên khắp nơi
Nỗi đau này thống khổ hơn bao giờ hết, đến nỗi ông ta chỉ muốn chết, nhưng lại bi ai phát hiện, mình chỉ còn là một linh hồn, ông ta gần phát điên rồi
Lãnh Tử Nguyệt nhìn một màn này, vẻ mặt vẫn thờ ơ như cũ, nói thật, cô vẫn còn nhẹ tay đó, nếu gặp phải người đó, Milan này coi như xong rồi..., nghĩ đến đây, Lãnh Tử Nguyệt bất giác rùng mình
Thân vương Milan cảm thấy đau đớn không những không giảm đi, thậm chí ngày càng đau hơn, cuối cùng không chịu được nữa, đành cố hết sức kêu lên
" Tha cho tôi đi...cái gì tôi cũng nghe cô hết..tha tôi... "
Ngọn lửa trong phút chốc vụt tắt, thân vương Milan yếu ớt nằm im trong đó, Lãnh Tử Nguyệt bình tĩnh nói
" Tốt, vậy mới đúng.... À phải rồi, đừng nghĩ đến có thể giở trò gì, hoặc tìm cái chết gì gì đó, hãy nhớ, tôi muốn tra tấn ông chỉ cần linh
hồn, cho dù chết cũng chẳng sao "
Thân thể thân vương Milan mãnh liệt run lên, điên cuồng gật đầu, ông ta không có muốn trải nghiệm cảm giác thống khổ vừa rồi nữa, thật đáng sợ, cô ta chính là ma quỷ...
Lãnh Tử Nguyệt mỉm cười hài lòng, thả linh hồn Milan nhập lại xác
" Chuyện hôm nay chỉ có tôi biết, ông biết, nếu sau này cần gì tôi sẽ nói với ông, còn bây giờ ông làm gì thì làm, cứ như trước là được "
Bỏ lại một câu, Lãnh Tử Nguyệt nhảy qua cửa sổ, rời đi
Nhìn bóng lưng cô rời đi, thân vương Milan bất lực nhắm mắt lại, dường như lại già đi không ít
Sau đó Lãnh Tử Nguyệt lại lên đường đi đến nơi ở của thân vương hợp tác cùng Nhị vương tử, tầm một tiếng thì đi ra, sắc mặt vui vẻ... mặc dù có mỗi cô vui, bọn họ vui không nổi...
" Hôm nay đến đây thôi, còn gì để mai tính đi " Lãnh Tử Nguyệt đổi hướng, quay về
Những chuyện này, Lãnh Tử Nguyệt không nói cho đám người Tư Hạ biết, sau này có lẽ để cho họ bất ngờ chút
Sáng ngày hôm sau, trong khi Lãnh Tử Nguyệt đang ngủ, thì ở bên ngoài đã oanh động, tin tức thân vương Clown bị nướng cháy tối qua đã truyền đi khắp nơi, có người hả hê, cũng có người sợ hãi... tựa như hai thân vương nào đó chẳng hạn
" Tư Hạ, cậu nghĩ sao về chuyện này "
Tát Nặc Tư Hạ suy nghĩ lắc đầu " Tôi cũng không biết, có lẽ có người muốn trả thù ông ta đi "
Tư Đồ Nặc Vũ gật đầu " Đây là cách giải thích hợp lý nhất,...mà cũng không sao, dù sao chuyện này đối với chúng ta chỉ có lợi chứ không hại "
" Ừm, chỉ cần mục tiêu của bọn chúng không nằm trong chúng ta là được "
Tư Đồ Nặc Vũ cười cười " Tên phóng hỏa này cũng siêu thật sự, vậy mà có thể nướng chết ông ta, nghe nói ngọn lửa đó còn không thể dập, đến mãi sáng nó mới tự tắt "
" A, chuyện gì mà vui vậy? " Lúc này thanh âm Lãnh Tử Nguyệt vang lên, vẻ mặt vẫn buồn ngủ mà lết xác xuống dưới
Ngồi xuống bàn cầm một chiếc bánh lên gặm, lúc này Tát Nặc Tư Hạ mới trả lời
" Thân vương Clown chết rồi "
" Ai chết? " Vẻ mặt cô mờ mịt, hình như là từng nghe ở đâu rồi thì phải
[....., Đêm qua người vừa ghé qua nhà người ta xong ]
Tư Đồ Nặc Vũ tâm trạng hôm nay rất tốt, vui vẻ giải thích " Thân vương Clown, kẻ thù của chúng ta "
Lãnh Tử Nguyệt như bừng tỉnh đại ngộ " A " một tiếng " Vậy là tốt rồi a "
" Ừm, hôm nay tôi rất vui cho nên sẽ đặc cách đưa cô cùng đi học, sao hả? Có vui không? Cảm động không? "
Tư Đồ Nặc Vũ không sợ chết, lượn đi lượn lại trước mặt cô
Lãnh Tử Nguyệt cảm thấy thật phiền, đang muốn mắng hắn một trận thì giọng nói mất kiên nhẫn của Tát Nặc Tư Hạ vang lên
" Cậu lo việc cậu đi, tôi đưa cô ấy đi rồi "
" Ểh!!! " Tư Đồ Nặc Vũ sụ mặt
Lãnh Tử Nguyệt gật đầu, nhếch miệng khiêu khích Nặc Vũ
" Đúng vậy, tôi không cần anh đưa, bổn bảo bảo vẫn còn chưa muốn chết "
Tư Đồ Nặc Vũ tức giận đến xù lông, giọng nói như nghiến răng nghiến lợi kêu to
" Lãnh!! Tử!! Nguyệt!! "
" Tôi không có điếc "
Vậy là bữa sáng kết thúc trước sự ồn ào của hai người, xong xuôi cô liền lên chiếc xe của Tư Hạ, Tư Đồ Nặc Vũ cũng mặt dày chèo lên theo
Lãnh Tử Nguyệt không thèm để ý hắn nữa, cô nhắm mắt lại dưỡng thần
30 phút sau xe cũng đến nơi, Tát Nặc Tư Hạ xuống xe, mở cửa đỡ cô xuống, lúc này phía trước cũng có xe dừng lại, người xuống là Dạ Ảnh
Thoáng chốc, bầu không khí như xuất hiện mùi thuốc súng...