Mộ Ngôn lui về sau một bước, thở hổn hà hổn hển.
Sau đó, ngồi xem phù thủy cùng Hansel và Gretel đánh nhau.
Đã không còn lời nguyền kiềm giữ, phù thủy hiển nhiên chiếm thượng phong.
"Cám ơn trời đất! Ta rốt cuộc có thể báo thù rồi!"
Phù thủy độc ác nói.
Mộ Ngôn đùa nghịch mái tóc dài của mình một hồi, sau đó chậm rãi nói, "Vậy, trước đó, mong ngài báo đáp ân cứu mạng của ta một chút."
Phù thuỷ đem Hansel và Gretel còn đang giãy giụa không thôi trói chặt vào nhau.
Khuôn mặt dữ tợn khôi phục bình thường, đôi mắt ở giữa Mộ Ngôn và Bertha bồi hồi một lát, lúc dừng trên người Mộ Ngôn, trong mắt toát ra vẻ kiêng kị.
Bà ta nói, "Cô nương, ngài đã cứu mệnh ta, ta tự nhiên hẳn phải báo đáp ngài."
"Ngài yêu cầu gì?"
Mộ Ngôn a một tiếng, "Chúng ta yêu cầu ở lại chổ này của ngài đến đêm, có trở ngại không?"
Phù thủy chần chờ một lát, sau đó hơi gật đầu, "Tự nhiên có thể."
Mộ Ngôn hơi mỉm cười, "Vậy phù thủy đại nhân tôn quý, ta đưa thêm một yêu cầu."
"Ở trong mấy giờ này, mong ngài đừng giết người."
Phù thủy cảm thấy Mộ Ngôn đề ra yêu cầu này thập phần có thâm ý, châm chước mãi một hồi mới đáp ứng.
Nhưng mà ở lúc Mộ Ngôn và Hansel giao thủ, Bertha rõ ràng có thể nhìn ra cái cô phù thủy nhỏ này, thoạt nhìn cũng không có vẻ lợi hại cho lắm.
Thế nhưng, cô ta lại lợi dụng bà phù thủy cường đại hơn cô, để cứu chính mình.
Trong lúc Bertha ngây người, Mộ Ngôn không biết từ khi nào đã ngồi trên bàn cơm.
Lúc này, trên bàn bày một bàn đầy món ngon phong phú.
Mộ Ngôn quay đầu qua nhìn sang Bertha, "Ngươi không ăn chút sao?"
Trên thực tế, Bertha đã đói đến không còn sức lực.
Hắn đi đến bên bàn ăn, ngồi xuống.
Cũng không hỏi mấy món ăn phong phú này từ đâu ra, thong thả ung dung ăn đồ ăn trước mặt.
Bà phù thuỷ đang ở trong phòng nấu canh, trên cái giá mà bà ta đặt ở trong góc treo một cái nồi thật lớn, bên trong đang ùng ục ùng ục nấu đồ.
Phù thủy bỏ thêm bò cạp độc, rắn độc, và lung tung rối loạn đủ loại thuốc vào trong đó.
Khóe miệng bà ta đầy ắp nụ cười, cầm muôi ở trong nồi đảo qua đảo lại.
Càng nhìn bà ta như vậy, Hansel cũng càng sợ hãi.
Gretel và Hansel kịch liệt giãy giụa.
Hơn nữa tỏ vẻ cầu cứu Mộ Ngôn.
"Cô nương thiện lương, ngài nhất định sẽ không biết bà phù thủy này muốn làm gì đâu."
"Ngài giải lời nguyền cho mụ đàn bà ác độc này, mụ ta nhất định sẽ ăn chúng ta!"
"Nếu ngài đối với ta thúc thủ bàng quan, thượng đế nhất định sẽ trừng phạt ngươi! Bởi vì ngươi thương tổn một người vô tội!"
Tiếng Hansel càng nói càng kích động.
Cuối cùng bị bà phù thủy rót cho một lọ nước màu xanh mượt, cổ họng nghẹn ngào cuối cùng cái gì cũng nói không nên lời.
Mộ Ngôn uống một ngụm nước bên cạnh, nhàn nhạt cám ơn bà phù thủy, "Cảm ơn ngài thịnh tình khoản đãi, đương nhiên, nếu ngài có thể cho chúng ta hai bộ lễ phục để tham dự dạ hội thì quá tốt rồi."
Do kiêng kị Mộ Ngôn, cô phù thủy thoạt nhìn lai lịch không rõ này.
Bà ta đáp ứng yêu cầu đó.
Thực nhanh, đã đến buổi tối.
Mộ Ngôn nhìn nhìn thời gian, cảm thấy không sai biệt lắm, liền cùng Bertha cùng nhau rời khỏi ngôi nhà kẹo.
Về phần Hansel cùng Gretel kết cục sau đó sẽ thế nào, cũng không rõ được.
Khu rừng có một lối đi, Bertha trong tay cầm tay nải.
Ngoan ngoãn đứng cạnh Mộ Ngôn.
"Ngài hẳn biết ta có một bà mẹ kế độc ác."
Bertha tiếng nói nhẹ nhàng, giọng nghe để người nổi lên một ít thương tiếc.
"Bà ta thậm chí mướn người giết ta, Nasha, nếu ngài muốn tìm chiếc gương thần tà ác nọ, vậy nhất định phải vượt qua ải của hoàng hậu."