Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 159

Muội tử nói chuyện hoàn toàn không bận tâm Vưu Tư là ai, tỏ vẻ lén lén lút lút ghé lại gần Mộ Ngôn nói, "Mặt trên tính toán nhân cơ hội huyết vương bên kia đang nội loạn, chúng ta nhất cử lưỡng tiện diệt luôn cái đám đó."

Mộ Ngôn: "..."

Lăng Tư ghé vào quá gần, hương thơm trên người cũng vì thế mà bay vào chóp mũi Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn cười cười, bất động thanh sắc lui về phía sau một chút, "Như vậy được sao?"

Này tính toán đã bị huyết tộc vương nghe được rồi đấy có biết không?

Mộ Ngôn nhìn lướt qua Vưu Tư, lại thấy Vưu Tư ngoan ngoãn nở một nụ cười với Mộ Ngôn, cũng không nói lời nào.

Mấy người ở quán ăn khuya ăn cơm, Vưu Tư chưa từng tới loại địa phương này, tầm mắt xẹt qua đồ ăn phong phú ở trên bàn.

Đại đa số đều là mấy người Hàn Húc ăn, Mộ Ngôn cùng Vưu Tư lại không ăn mấy.

Bất quá, bởi vì đám người Hàn Húc biết tính tình Mộ Ngôn rất xú, cho nên cũng không quản quá nhiều, chính mình ăn phần của mình.

Lại thấy thiếu niên tuyệt mỹ bên người Mộ Ngôn vẫn luôn an tĩnh không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn Mộ Ngôn, "Anh trai, anh không ăn?"

Thiếu niên thanh âm nhẹ nhàng, như là một cọng lông vũ phất qua nhân tâm người ta, ngứa.

Mấy người Hàn Húc kinh ngạc nhìn Vưu Tư.

Không phải đây là em trai Mộ Ngôn sao, Mộ Ngôn không bao giờ đi ăn ở quán ăn khuya bọn họ cũng đều biết, này rõ ràng là em trai như thế nào lại không biết?

Lăng Tư nhìn nhìn Vưu Tư, "Em không phải là em trai của lão đại sao? Không biết?"

Lại thấy thiếu niên lông mi run rẩy, một đôi mắt thanh triệt lại lạnh băng nhìn Lăng Tư, môi mỏng hơi nhấp, "Ân?"

Ngữ điệu giơ lên, chỉ là một âm điệu vô cùng đơn giản, tay nắm chiếc đũa của Lăng Tư khẽ run lên.

Thật sự, Mộ Ngôn này là từ nơi nào tìm tới em trai như này a, quả thực hold không được a.

Lăng Tư: "Lão đại không thích ăn ở quán ăn khuya."

Không vệ sinh là một phương diện, Mộ Ngôn ở phương diện nào đó vẫn là một cái người rất kén chọn.

Tỷ như, ăn.

Cứ việc ăn không nhiều lắm, nhưng lại luôn ăn những thứ tốt nhất.

Vưu Tư trầm mặc.

Hắn không biết, đích xác không biết.

Này mười năm, Mộ Ngôn đối hướng đi, tính tình thậm chí hết thảy mọi thứ của hắn, đều rõ như lòng bàn tay.

Mà hắn --

Lại như cũ xem không hiểu người nam nhân này.

Thấy Vưu Tư trầm mặc, vài người càng cảm thấy kỳ quái, nhưng không ai hỏi cái gì.

Sau khi đem đám người Hàn Húc đuổi đi, Mộ Ngôn liền cùng Vưu Tư quay về lâu đài cổ.

Mấy năm nay, Mộ Ngôn giống như người thủ hộ bảo hộ ở bên người Vưu Tư.

Ngoại giới người đều biết, này nhân loại nương lực lượng huyết vương mà ra oai tác quái, cáo mượn oai hùm, kỳ thật kĩ năng tác chiến chỉ bằng không..

Vưu Tư cần phải uống máu Mộ Ngôn mới có thể đủ năng lượng bảo đảm cho thời kỳ toàn thịnh.

Nhưng là mấy năm gần đây, hắn cũng không có tiếp tục uống.

Cho nên, mấy gia tộc huyết tộc bên trong có chút căn cơ, liền bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Vưu Tư cứ việc không đạt được đến thời kỳ toàn thịnh, xử lý hắn vẫn là có thể.

Nhưng là, lúc này tổ chức huyết săn không biết từ đâu lấy được tin tức huyết tộc nội loạn.

Tin đồn vô căn cứ.

Mộ Ngôn đôi mắt nguy hiểm nheo lại, đột nhiên kéo thiếu niên bên người một chút.

Vưu Tư dưới chân lảo đảo một chút, còn chưa nói chuyện, liền đụng vào một lồng ngực ấm áp.

Kia bàn tay khớp xương rõ ràng, trắng nõn đến cực điểm tùy ý đặt ở trên vai mảnh khảnh của Vưu Tư, hơi hơi cúi người.

"Sao lại thế này?" Ngữ khí ôn hòa.

Vưu Tư giơ giơ lên cằm, thế nhưng liền thuận thế ngã vào trong ngực Mộ Ngôn, một tay lôi kéo vạt áo của Mộ Ngôn.

Mắt như sao trời, "Anh trai quản gia, cho tôi uống máu của anh được không?"

Mộ Ngôn: "..."

Cô mặt vô biểu tình đem Vưu Tư đẩy ra: "Vương, chúng ta đang nói chuyện đứng đắn."

Vưu Tư gật gật đầu, chợt khẽ cười một tiếng, duỗi tay đặt ở trên vai Mộ Ngôn.

"Tôi cũng đứng đắn." Vưu Tư thanh âm đột nhiên trầm xuống, mang theo giọng anh ách của thiếu niên.

"Tôi muốn uống máu, có cho hay không?"
Bình Luận (0)
Comment