Mộ Ngôn trầm mặc một hồi, tâm trạng nhìn không mấy tốt.
Không thể thắng, phải chiều...
Chơi solo thứ này...
Rất nhanh Mộ Ngôn bèn cười, chậm rãi nhìn Lâm Dịch.
Lâm Dịch cười trả lại.
Tầm mắt chạm nhau trong không trung, Lâm Dịch dời mắt đi trước.
Tới khi trò chơi bắt đầu, Lâm Dịch lặng im nhìn cấp bậc của cô.
"Cô dùng acc nhỏ??" Lông mày anh nhăn lại.
"Ừ."
"Toàn quân xuất kích!"
Tiếng nhạc nền trong game vang lên.
Lâm Dịch fans vô số, vừa bắt đầu chơi game, các fan đã thấy, ta sát đại thần online.
Vì thế sôi nổi đua nhau quan chiến.
"Ai? Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ là ai a?"
"Được a, có người vậy mà dám tìm đại thần đấu solo."
Ngoài game vô số người xỉa xói, thậm chí có người còn mở cả livestream.
# kinh! Đại thần solo! #
"Trẫm Vương Giả, Trẫm Thiên Hạ! Người này ta biết, ta biết!"
"Lầu trên quen? Vị đại thần nào, sao ta không biết?"
"Không phải không phải, có lần ta và bốn người bạn tổ đội đánh thi đấu xếp hạng, gặp một đại thần."
"Mới ban đầu, bọn ta muốn thử một chút mấy cái chiêu trò trên mạng ấy, vừa lúc gặp người này chơi acc nhỏ."
"Các ngươi đoán như thế nào..."
"Thế nào?"
"Chúng ta bốn người treo máy, cô ta thế nhưng một mình cầm ngũ sát! Nếu không phải bọn ta đầu hàng, chỉ e phe đối diện đã thua rồi."
"......"
"Cái tên bị bệnh ở trên là ai? Report."
"Report +1."
"Report +1001."
*
Trong game, Mộ Ngôn tuyển một cái bản đồ 1v1, chỉ có một con lộ.
Cô dùng chính là Ngu Cơ, xạ thủ.
Còn Lâm Dịch dùng lại là Gia Cát Lượng.
Giai đoạn trước, hai người đều đi thu binh, nhưng chỉ cần chạm mặt liền bắt đầu thế công mãnh liệt.
Xạ thủ công pháp sư, ở dưới tình huống không có skill, Lâm Dịch còn chưa thể mãnh công.
Mà Mộ Ngôn cũng không có từng bước ép sát, chọn không đúng hero.
Mộ Ngôn nếu muốn giết, giai đoạn trước đã có thể một giây giết Lâm Dịch rất nhiều lần.
Do hero chọn không đúng.
Cộng thêm...
Mộ Ngôn liếc qua Lâm Dịch một cái, dự phán và di chuyển cũng còn được.
Một phút thất thần, Mộ Ngôn không lưu ý bị Lâm Dịch giết.
Đồng thời, Lâm Dịch ngẩng đầu liếc Mộ Ngôn một cái.
Mộ Ngôn nhàn nhạt liếc lại anh, khóe môi nhoẻn lên, đèn màn hình rọi lên mặt cô, nụ cười gây cho người ta một cảm giác tà khí.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua.
Trong game giằng co mười lăm phút.
Hai người chu toàn nhau một hồi.
Lâm Dịch mím môi, nhân vật hero khác biệt nhau ở chỗ, một người là công kích xa, một người là công kích gần.
Mà Mộ Ngôn cũng không về tháp, theo lý mà nói, anh phải ăn mới đúng.
Nhưng mà...
Đối phương thế công quá mạnh mẽ.
Mới bị đánh trúng một cái, đã rớt hơn nữa thanh máu.
Mộ Ngôn mũi tên chưa từng bắn miss lần nào.
Mắt thấy Lâm Dịch liền sắp bị giết.
Mộ Ngôn vừa lúc đánh quá hăng, đi vào tháp phòng ngự của đối phương.
Mà Lâm Dịch thừa dịp này, tung một kích trí mạng.
Lại chết một lần nữa.
【...... Tiểu tỷ tỷ, cô đang vũ nhục tự tôn của người ta nhe! 】
Còn không phải khi dễ người ta sao, thả rõ rành như vậy, người ta tốt xấu cũng là đại thần, nếu biết mặt mũi để đâu.
Mộ Ngôn trầm mặc một hồi, vũ nhục tự tôn?
Vậy đổi cái khác thôi.
Một ván này, Lâm Dịch cơ bản từng bước bại lui.
Mãi cho đến lui đến phạm vi tháp phòng ngự, Mộ Ngôn cũng không dừng lại
Dùng kỹ năng của Ngu Cơ che đi công kích của tháp phòng ngự trong một giây.
Rồi nhanh chóng đứng ở khu thủy tinh đối diện tháp phòng ngự.
Lâm Dịch: "......"
Hai mắt anh nhẹ nhàng híp lại, nhẹ giọng mở miệng, "Cô hơi bị bành trướng rồi."
Khu thủy tinh ở ngoài tháp phòng ngự có một chổ hơi xấu hổ.
Chổ đó có thể không bị tháp phòng ngự công kích.
Lâm Dịch lúc này bị chặn ở trong tháp, còn Mộ Ngôn thì đứng ở khu thủy tinh ngoài tháp.
Có một câu gọi là——
"Khi dễ ngươi đều đã khi dễ đến cửa nhà ngươi, ngươi còn không phản kháng?"