Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 7

Quả táo độc của vị phù thủy sẽ độc chết hắn.

Nga, độc chết hắn?

Bertha nghiêng đầu, trong đêm tối dung mạo của hắn có vẻ càng thêm mỹ lệ, nhưng lại gây cho người ta một cảm giác quỷ quyệt.

Ở trong rừng, khác không nhiều nhưng rắn trùng chuột kiến đặc biệt nhiều.

Bertha không biết từ nơi nào móc ra một lọ thuốc.

Hắn lắc lắc lọ thuốc, sau đó mở nắp lọ ra.

Mùi hương từ trong lan tỏa ra.

Nếu đổ thứ nước này ra ngoài, chẳng mấy chốc, sẽ có rất nhiều dã thú tiến đến.

Bertha híp híp mắt, nên đối với vị phù thủy đáng yêu này như thế nào cho phải đây?

Nếu chỉ bị dã thú ăn không thôi, thì cũng quá không thú vị rồi.

Con ngươi trong vắt của Bertha nhấp nháy, cắn cánh môi, tựa như đang suy nghĩ điều gì.

Bề ngoài hắn thoạt nhìn ngây thơ hồn nhiên, thật sự giống với công chúa Bạch Tuyết trong truyện cổ tích thật.

Tuy nhiên, dưới lớp vỏ bọc thiên chân, bụng dạ lại thâm trầm.

Bertha trầm ngâm một chốc, vẫn đem lọ thuốc cất trở về.

Đêm nay, Bertha sống cực kỳ gian khổ.

Dã ngoại có rất nhiều muỗi, vừa lúc Bertha da thịt trắng nõn nà, trong một đêm, trên mặt Bertha đã nổi lên rất nhiều chấm đỏ.

Sáng sớm.

Mộ Ngôn từ từ tỉnh giấc, Bertha đã thu dọn xong.

Từ trên cao nhìn dõi xuống Mộ Ngôn.

Có thể ở trong khu rừng này một đêm còn không bị dã thú đột kích, thực thần kỳ.

Mộ Ngôn lười nhác chống eo, "Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành." Bertha cười cười.

Mộ Ngôn nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm xem nơi đâu có nguồn nước.

Bertha sửa sửa mái tóc xoăn của mình, thanh âm vừa thức dậy có hơi mất tiếng, lười biếng "Cô đang tìm nước sao?"

Trên mặt hắn nổi lên rất nhiều nốt đỏ, do muỗi đốt.

Hắn chỉ chỉ bên kia, nói, "Bên đó có con suối nhỏ."

Mộ Ngôn gật đầu, nhặt lên chiếc áo choàng của mình, phủi phủi, khoát lên người.

Đi được vài bước, cô quay đầu lại, treo nụ cười chây lười, "Bertha, đúng không?"

Bertha hơi sửng sốt một chút, mới nhẹ nhàng chậm rãi gật đầu.

"Vậy thì, cô nương xinh đẹp, mạo muội hỏi một chút tên của cô?"

Hai người đi về hướng dòng suối.

Bên đó quả nhiên có một con suối nước trong thấy đáy.

Mộ Ngôn ngồi xổm xuống rửa mặt đơn giản một chút.

Nhướng nhướng mắt, "Ta nhớ lại đã."

Thân thể này tên gọi là gì?

Bertha: "......" Nhớ lại?

Mộ Ngôn vẫy vẫy giọt nước trên tay, "Nasha."

Bertha chớp chớp mắt, "Nasha?"

Đây hình như không phải tên của mụ phù thuỷ mà gương thần đã nói.

Đúng lúc này, nơi phương xa truyền đến một giọng ca mỹ lệ.

"Ta một mình đi trên con đường nhỏ vùng ngoại ô, ta mang điểm tâm đến cho bà ngoại thưởng thức..."

Mộ Ngôn động tác lau tay sựng lại, tầm mắt hướng về phía đó nhìn qua.

Thì trông thấy một tiểu cô nương mặc váy, đội chiếc mũ đỏ, tay xách theo chiếc giỏ nhỏ, nện bước nhẹ nhàng.

Miệng cô bé thì thầm lời ca, vừa hát vừa nhảy tung tăng đi về phía này.

Bertha tầm mắt cũng nhìn qua hướng đó.

Chỉ trông thấy một cô gái nhỏ.

Hắn nghiêng đầu, chớp chớp đôi con ngươi trong veo, trong khu rừng này, trừ bảy chú lùn ra, còn có người khác?

Mộ Ngôn ngữ khí rất thấy hứng thú, "Này tựa như mắc xích a."

Chúa tể hệ thống: 【......】

Cô bé quàng khăn đỏ là cái quỷ gì!?? Trong cốt truyện không nhắc tới mấy thế giới cổ tích này sẽ lồng vào nhau a?

Vì thế ——

Chúa tể hệ thống cười, 【 tiểu tỷ tỷ, muốn hay không chào hỏi cô bé quàng khăn đỏ trong truyền thuyết một cái? 】

"Ta một mình đi, trên con đường nhỏ ở vùng ngoại ô, ta mang điểm tâm đến cho bà ngoại nếm thử ~"

Thanh âm càng lúc càng gần.

Tiểu cô nương xách chiếc giỏ, lúc nhìn thấy Mộ Ngôn bèn dừng lại.

Tiểu cô nương thoạt nhìn mười mấy tuổi, trên gương mặt treo nụ cười hồn nhiên.
Bình Luận (0)
Comment