Chương 12: Ghét bỏ, quá yếu
Edit: Zhang
Beta: Nguyệt Phong
***
Nam Diên nhận một lạy của Bùi Tử Thanh.
Về sau, đây chính là đứa nhỏ của cô, cô sẽ bảo vệ cho nó nên đại lễ này cô nhận.
Đôi mắt đứa bé sáng lấp lánh, chứng tỏ tâm tình của hắn rất vui.
Nam Diên hơi nhướng mày, một cái tên thôi mà đã hưn phấn vậy sao?
Đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, Nam Diên đánh giá toàn thân đứa bé, giọng điệu hơi hơi ghét bỏ:
- Quá yếu, về sau cố gắng tu luyện.
Vẻ mặt tiểu quái thai mờ mịt nhìn cô.
Tu luyện?
Từ này quá xa vời đối với hắn.
Trước kia cơm ăn không đủ no thì nói gì đến tu luyện?
Hắn nhận thấy trong mắt nữ nhân này tràn đầy sự ghét bỏ, trong lòng hơi khổ sở.
Mới vừa rồi vẫn còn tỏ vẻ yêu thích hắn, hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ hắn rồi à?
Nữ nhân đúng là hay thay lòng đổi dạ.
- Muốn lưu lại bên cạnh ta, ngươi không thể quá yếu đuối. Ngươi hãy nhìn Tiểu Đường, tuy nhỏ nhưng sức lực lại không nhỏ.
Hư Tiểu Đường nghe được lời này, vút một cái nhảy lên trên bàn, tốc độ cực nhanh, chỉ để lại một vệt màu trắng.
Tiểu quái thai Bùi Tử Thanh giật mình, hắn vẫn luôn tự hào về tốc độ của mình thế mà còn kém hơn con linh thú như cục thịt tròn này à?
Hư Tiểu Đường mở to con mắt như hạt đậu nhìn hắn, ra hiệu cho hắn nhìn về phía mình.
Sau đó, nó giơ móng vuốt nhỏ của mình lên, trong miệng phát ra tiếng hét đầy khí thế rồi đột ngột đập móng vuốt lên mặt bàn.
Cái bàn làm bằng gỗ tử đàn có giá trị không nhỏ kia tuy không bị gãy ra thành nhiều mảnh nhưng lại có dấu móng vuốt giữa bàn.
Chỉ bằng một móng vuốt đã có thể ấn xuyên qua cái bàn dày.
Cục bông kia ngẩng đầu liếc hắn, kiễng mũi chân chậm rãi ung dung lắc lư.đi qua trước mặt hắn
Bùi Tử Thanh: ...
Rõ ràng nó chỉ là một con linh thú, mà biểu cảm còn phong phú hơn cả nhân loại nữa.
Hơn nữa bộ móng vuốt của nó đầy uy lực ——
Nếu như đập vào đầu người , chỉ sợ sẽ ngay lập tức khiến đầu người nổ tung.
Trong lòng Bùi Tử Thanh giật mình, ánh mắt nhìn về phía Hư Tiểu Đường đã thay đổi.
Chỉ riêng một con linh thú đã lợi hại như vậy, chẳng phải là nữ nhân trước mắt này càng đáng sợ hơn sao?
Còn đang suy nghĩ thì một quyển sách đột nhiên bay tới chỗ hắn, Bùi Tử Thanh vội vàng chụp lấy.
Trên sách có một lớp bụi, cũng không biết nữ nhân này lấy từ đâu ra.
Hắn bị lớp bụi bên trên bìa sách sặc ho, hắn vừa ho vừa nhìn về phía nữ nhân bên cạnh, không rõ ràng cho lắm.
Nam Diên giải thích nói:
- Bí tịch tu luyện, dựa theo biện pháp phía trên thử đi.
Cô nhìn ra đứa bé này có linh căn, có thể làm một linh tu.
Thế giới này cùng với thế giới của cô cũng không chênh lệch mấy, bí tịch tu luyện hẳn là có thể thông dụng, cô lười cầm tay chỉ bảo đứa bé này, cho nên để chính hắn ngộ đạo vậy.
Bùi Tử Thanh lật vài tờ, nhìn thấy phía trên lít nha lít nhít chữ, biểu tình khá kỳ lạ.
Loại người như hắn sinh làm sao có thể biết chữ.
Nữ nhân này đang cố ý làm nhục hắn sao?
Hư Tiểu Đường ở một bên chi chi chi nhắc nhở, Nam Diên mới ồ lên một tiếng:
- Là ta hồ đồ rồi, ngươi cũng không phải là Tiểu Đường.
Tuy rằng Hư Tiểu Đường chỉ là thú con, nhưng tộc đàn Hư Không thú rất giỏi, năng lực biết chữ cũng là một loại truyền thừa từ cha truyền cho con, cho nên nó không chỉ biết chữ, còn nhận biết được văn tự các quốc gia trên thế giới .
Cô suy nghĩ, đang muốn nói "Bỏ đi", nhưng thấy đôi mắt đứa bé lộng lẫy sáng ngời nhìn cô với vẻ mặt chờ đợi, mấy chữ kia đành nuốt trở vào, sửa lời nói:
- Vậy từ ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy chữ cho ngươi.
Bùi Tử Thanh chớp chớp đôi mắt , lông mi cũng dập dờn theo.
Hắn đột nhiên nhếch môi cười, gật đầu thật mạnh.