Chương 14: Ba thùng cơm
Edit: Nguyệt Phong
***
Bùi Tử Thanh nhận quá nhiều thiện ý từ nữ nhân này.
Nhưng hắn không rõ.
Trên đời làm sao có người tốt như vậy?
Vô duyên vô cớ tốt với một người ngoài, lại còn là một kẻ câm xấu xí như hắn chứ.
Hắn đột nhiên tò mò, nữ nhân này có thể dung túng hắn tới mức độ nào.
Nghĩ như vậy, hắn buông chiếc đũa xuống, làm giống như con thú ngốc kia dùng hai tay cầm lấy khối thịt gặm, chỉ chốc lát sau mồm miệng dính đầy dầu, tướng ăn khó coi khỏi phải bàn.
Nam Diên:...
Hư Tiểu Đường nghiêng nghiêng đầu:
- Chi?
Nam Diên lấy mấy món ăn cách khá xa đem đến trước mặt hắn:
- Ăn chậm một chút, tất cả đều là ngươi và Tiểu Đường.
Hư Tiểu Đường thấy thế, nóng nảy, chỉ vào mấy món trước mặt Bùi Tử Thanh kêu lên.
Nam Diên đều gắp cho nó. Theo nguyên tắc công bằng, cũng gắp cho đứa trẻ.
Một người một thú như đang thi đấu, đứa này ăn nhiều hơn đứa khác.
Nam Diên thấy chúng nó ăn nhiều như vậy, mình cũng ăn nhiều hơn thường ngày.
Không phải cô không thích ăn uống mà là lượng ăn của cô quá lớn, nguyên cái bàn đầy bàn đồ này cũng không đủ cô tắc kẽ răng.
Ăn như không ăn, thà rằng không ăn còn hơn.
Không bao lâu, bàn đồ ăn đã hết veo.
Hư Tiểu Đường dùng móng vuốt chùi chùi lông trên miệng, chưa đã thèm.
Bùi Tử Thanh cũng liếm liếm ngón tay dính nước sốt, cảm giác mình còn có thể tái chiến 300 hiệp.
Hắn chưa bao giờ ăn no hết, cho nên lần đầu tiên phát hiện mình ăn uống nhiều như vậy.
Nam Diên cũng đã nhìn ra.
Ai, đúng là không phải người một nhà thì không vào chung cánh cửa, ba đứa đều là... Thùng cơm.
Sau khi ăn xong, có nha hoàn bưng tới nước rửa tay.
Nam Diên nhìn đứa nhóc miệng đầy dầu mỡ, ghét bỏ rời xa hai đứa nó.
- Đi nghỉ tạm đi, ta không câu nệ, ngươi có thể tận tình ngủ. Trẻ con ăn nhiều ngủ nhiều mới có thể cao lên.
Nam Diên cũng rất thích ngủ, nhưng trước nay đều ngủ không sâu, bởi vì một khi ngủ sâu thì có khi vài thập niên sau mới tỉnh lại.
Bùi Tử Thanh nhìn cô hồi lâu, cung cung kính kính bái cô, đi vài bước còn quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Nữ nhân đã nằm trên giường nệm, con linh thú có lông tròn như quả bóng kia thì nằm trong ngực cô, một người một thú đều lười biếng híp mắt.
Nhận ra mình đã nhìn lâu lắm, Bùi Tử Thanh thu hồi ánh mắt, vội vàng đi ra ngoài, thật cẩn thận khép lại cửa.
Không bao lâu, Nam Diên mở bừng mắt.
A, đã quên nói với đứa nhóc một việc rồi.
Hy vọng nó sẽ không bị ngộp chết trong mùi hôi của mình.
Bùi Tử Thanh được sắp xếp ở nhà kề, rất gần thành chủ.
Một đêm này, tiểu quái thai Bùi Tử Thanh mất ngủ.
Hồi tưởng chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, hắn cứ như đang ở trong mơ vậy.
Rõ ràng buổi sáng hắn còn năm ở ổ khất cái, gặm màn thầu cứng ngắc, uống nước tuyết tan giải khát, cả người vừa lạnh vừa đau.
Hắn thậm chí nhận thấy được xương cốt hắn bị lệch.
Cũng chẳng biết có phải bởi vì ông trời thu hồi dung mạo hắn cho nên ban cho hắn một thân thể đánh mãi không chết hay không, mặc kệ bị thương nhiều thế nào đến cuối cùng cũng có thể khép lại.
Mỗi lần những người đó cho rằng hắn sắp chết thì hắn đều chịu đựng, cứ như vậy sống qua từng ngày, nhưng sống không bằng được heo chó.
Bùi Tử Thanh nhéo mình thật đau.
Sẽ đau, không phải nằm mơ.
Mọi chuyện hôm nay đều là thật sự.
Hắn lại sờ sờ bướu thịt trên mặt, đặc biệt là bên mắt trái.
Vẫn là tiểu quái thai, không có trở nên đẹp.
Hắn ở ngoài thành Tích Tuyết gặp một nữ nhân đẹp như thiên tiên, nữ nhân kia cho hắn một cái thẻ gỗ, bảo hắn đi phủ thành chủ tìm cô...
Hiện tại, hắn nằm ở nơi này.
Gian nhà ở này rất lớn, rất xinh đẹp, là chỗ mà hắn nằm mơ cũng mơ không tới, trong phòng đốt than hỏa, châm huân hương, chăn vừa mềm vừa ấm áp.
Bùi Tử Thanh trùm chăn, cuộn tròn cơ thể lại.
Nếu đây là một giấc mộng, hắn hy vọng nó có thể dài một chút.
Bởi vì, giấc mơ này thật sự quá tốt đẹp...