[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 16

Chương 16: Mai Viên có mỹ nam áo xanh
Edit: Nguyệt Phong
***
Tiết Tùng Uẩn châm chọc vài câu rồi phất tay áo rời đi.

Tùy tùng hắn mang từ trong nhà đến nhìn Bùi Tử Thanh, biểu tình kia tựa như thương hại lại như vui sướng khi người gặp họa:
- Biết vừa rồi người ngươi va chạm là ai không? Đó là đại công tử Tiết phủ của chúng ta, ngay cả thành chủ đại nhân cũng phải nhường ba phần đấy! Đắc tội hắn thì ngươi cảm thấy ngươi có thể sống yên ổn không? Nếu ta là ngươi thì hiện tại sẽ thừa cơ chạy trốn, chỉ cần công tử nhà chúng ta thoáng chịu thua, thành chủ sẽ đưa tất cả đồ tốt đến trước mặt hắn, chứ đừng nói công tử nhà ta chỉ muốn một cái mạng nhỏ của ngươi.

Người hầu nói xong, chạy theo công tử nhà hắn.

Bùi Tử Thanh ngồi dưới đất, hai mắt vô thần.

Hắn mặc cái áo lót hơi mỏng, vừa rồi còn không cảm thấy lạnh, rốt cuộc hắn da dày thịt béo đã quen chịu lạnh rồi.

Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy rét tận xương tủy, cả người nhịn không được mà run rẩy.

Buồn cười, buồn cười cực kỳ.

Hắn nghĩ các kiểu nguyên do, nhưng không nghĩ đến kiểu này.

Thì ra hắn chỉ là món đồ chơi để nữ nhân kia dùng để kích thích nam sủng mà thôi.
Hắn còn không bằng cả món vật phẩm!

Bùi Tử Thanh chậm rãi bò dậy từ trên mặt đất, đáy mắt khói mù vòng quanh.

Cho nên, kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì?

Nữ nhân kia sẽ giao hắn cho Tiết công tử sủng ái nhất, tùy ý hắn ta xử lý?

Vẫn là ở ngay trước mặt Tiết công tử, tự mình giúp đệ đệ hắn ta báo thù?

Lý trí nói cho Bùi Tử Thanh, hắn nên lập tức chạy trốn nhưng trong đầu hắn hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Ánh mắt nữ nhân nhìn hắn rất thanh lãnh, nhưng không có chán ghét.

Cô giúp hắn bôi thuốc, gắp đồ ăn cho hắn, còn đặt tên cho hắn nữa...

Vẻ mặt Bùi Tử Thanh thay đổi thất thường.

Cuối cùng, hắn vẫn đến Mai viên kia.
Trong vườn đông mai hồng diễm nở khắp nơi, mùi hương thơm phức, Bùi Tử Thanh không đi vào chỗ sâu, giấu sau một cây đại thụ, hốt tuyết trên mặt đất bôi lên người.

Da thịt hắn bị đông lạnh xanh tím, môi cũng hơi trắng bệch, nhưng hắn cứ như rối gỗ, cứ lấy tuyết xoa lên da thịt, động tác càng lúc càng mạnh.

Chờ sau khi dơ bẩn trên người được tuyết rửa sạch rồi, Bùi Tử Thanh mới phát hiện không thích hợp.

Thương thế trên người hắn đâu mất rồi?

Vết thương mới không thấy, mà vết thương cũ mấy năm nay cũng không có luôn.

Không chỉ như thế, da thịt trở nên trắng mềm nữa, sờ lên rất đã.

Nét mặt Bùi Tử Thanh mờ mịt một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì, khói mù nơi đáy mắt tan đi, trồi lên một chút ánh sáng.

Nếu vừa rồi đôi chủ tớ kia nói đúng thì tại sao nữ nhân kia sẽ cho hắn dùng loại thần đan thần dược này?

Nhất định là cô thật tình thương hắn.

Bùi Tử Thanh xoa xoa đôi mắt, ép giọt nước mắt sắp rơi về hốc mắt.
Thế mà muốn khóc rồi.

Nhưng hắn thật sự rất vui, hắn còn tưởng mình sẽ bị vứt bỏ nữa.

Tiểu quái thai vội vàng lau sạch sẽ thân dưới, ở trong lòng hát hò sung sướng.
Sau khi rửa sạch sẽ, hắn nhảy lên bẻ một nhánh hoa mai, nghiền nát bôi lên da thịt bị đông lạnh tím ngắt, dùng mùi hoa mai che đậy mùi hôi còn sót lại trên người.
Làm xong hết rồi, hắn mới bước chân nhẹ nhàng đi trở về.

Đứa bé mới vừa đi không lâu, trên gác mái tầng hai bên Mai viên, một nam tử áo xanh đứng dựa cửa sổ nhìn chằm chằm phương hướng hắn rời đi.

Diện mạo nam nhân phong lưu tuấn mỹ, lúc này có lẽ vừa mới tỉnh ngủ, quần áo bất chỉnh, lộ ra phần lớn da thịt trắng nõn đẹp đẽ.

Một cánh tay ngọc như ngó sen từ sau eo nam nhân xuất hiện, khẽ vuốt cơ ngực hắn, tiếng nói ngọt ngào vang lên:
- Quân thượng khi nào trở về? Một đám tỷ muội ở hậu cung không có phúc như ta đâu.
***
Editor có lời muốn nói: nam chính giai đoạn đầu thật sự rất yếu ớt, thử nghĩ một đứa trẻ hơn 10 tuổi suốt ngày lân la ngoài đường xin cơm đoạt đồ ăn với động vật thì chắc chắn nội tâm của nó vừa kiên cường mà cũng vừa yếu đuối. Cho nên mới đa nghi nghĩ này nghĩ kia, đều là hợp lý. Chẳng ai đột nhiên được người lạ đối xử tốt mà không nghi ngờ cả. Tình cảm phải được tích lũy dần dần mới mặn mà.

Bình Luận (0)
Comment